Hiển thị các bài đăng có nhãn chị loan. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chị loan. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

Truyện sex hoa thắm giữa đời

Truyện sex hoa thắm giữa đời

Chiếc xe lao đi vùn vụt trong đêm ở vùng cao nguyên núi đồi thơ mộng. Trên xe chỉ có hai người. Khoa một mình lặng lẽ lái trong lúc Thoa ngồi ngủ gà ngủ gật ở chiếc ghế kế bên, hai chân cô bé hớ hênh dạng ra gác lên thành cửa, để lộ hai bắp đùi trần bên trong làn vải lụa mềm của chiếc váy may cắt đúng thời trang.


Khoa liếc sang nhìn thấy, lòng không khỏi bị kích thích, mặc dù mới ban chiều, từ trong một quán trọ dọc đường, chàng và người con gái này đã miệt mài ngụp lặn trong lạc thú ái ân sau một chặng đường từ Saigon lên tới Định Quán. Họ đã đem đến cho nhau tất cả những gì mà bản thân của những người tuổi trẻ như họ đang có, họ chìm ngập trong nỗi đam mê của thân xác và đã quên hết đất trời cùng tất cả những gì đang diễn ra chung quanh.
( Hãy truy cập :http://sex.3vn.us/ luôn cập nhật sex mới nhất)
Sau giấc ngủ dài, họ thức giấc vào lúc trời đã nhá nhem tối, hai người nhờ người trong quán trọ chuẩn bị cho họ một bữa cưm no nê thịnh soạn, rồi họ tiếp tục lên đường, nhắm về hướng Lâm Đồng để lái xe đến đó. Khoa cầm tay lái xe để cho người bạn gái xinh đẹp mới quen ngủ thêm trên suốt đoạn đường dài sau những lần nàng mệt đến rã rời vì đã cùng Khoa mặn nồng ân ái. Trong tâm tưởng người thanh niên sinh sống ở Mỹ đã lâu ngày với những gì chàng đã trải qua, đã hưởng thụ trên thân xác đàn bà con gái đủ loại màu da sắc tộc, Khoa trở về làm việc tại quê nhà lần này với một số vốn kinh doanh khá lớn mà chàng đang có trong tay, kể như Khoa muốn điều gì cũng có thể đạt được, kể cả những người con gái trẻ đẹp của quê hương. Nhưng vừa trẻ và đẹp với chuyện sảy ra kỳ ngộ tuyệt vời như với Thoa để cho Khoa biết rằng chàng đã vô tình phá trinh một người con gái bề ngoài trông rất bình thường như bao nhiêu cô gái đẹp khác, thì chân tình mà nói, Khoa chưa nghĩ đến bao giờ.

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Truyện sex hỏng cả 1 đời

Truyện sex hỏng cả 1 đời

Chị Nhân phụ trách việc thu học phí của trường, còn Hoàng làm chân thư ký, chuyên phụ trách giữ hồ sơ, và giao dịch nộp đơn xin dự các kỳ thi mỗi năm cho học sinh. Trường dạy từ cấp Tiểu Học đến hết Trung học. Cũng như phần lớn các trường tại địa phương, trường chỉ dạy cao nhất đến lớp Đệ Nhị, còn ai xong Tú Tài 1, muốn lên cao, phải xin vào các trường công lập hay ra các đô thị lớn để học tiếp.


Văn phòng trường rất nhỏ, phần nào lại hẹp, chỉ kê đủ hai cái bàn và vài chiếc ghế để tiếp phụ huynh đến giao dịch. Thường vào giờ học, chỉ có hai người. Thời gian bận là mấy ngày đầu tháng, phụ huynh hay chính học sinh đến nộp học phí, còn lai rai thì vốn vắng vẻ. Chị Nhân và Hoàng ai lo viếc nấy, đôi khi không có gì thì hai người đấu láo với nhau.
( Hãy truy cập :http://sex.3vn.us/ luôn cập nhật truyen sex mới nhất)
Làm việc với nhau mấy năm, dường như thân tình đã đậm. Hai người coi nhau như người nhà, chẳng mảy may e dè hay dấu diếm. Chị Nhân lớn hơn Hoàng vài tuổi nên có phần xem Hoàng như em. Nhất nhất chị chẳng coi chuyện tới lui va chạm là việc cần tránh né. Đôi lần, cần phải lấy các mẫu giấy ghi danh sách học sinh thu tiền cho tháng kế, chị Nhân vẫn xông xáo lướt qua Hoàng. Phòng chật nên chị làm ào ào, những lần như vậy Hoàng thấy nhột nhạt vì vú chị cứ cọ lướt trên gáy.

Chẳng biết chị Nhân có để ý nhận ra chăng, nhưng Hoàng thì thấy khó nói quá. Hoàng đã ngoài 20, chưa vợ, nên các sự đụng chạm như thế gây cho anh choáng váng. Nhiều hôm, Hoàng muốn lưu ý chị, song lại e chị thẹn. Tâm lý phức tạp cũng khiến Hoàng nửa muốn nhắc nhở chị, nửa lại muốn cứ để nguyên như vậy, vì dù sao sự cọ quẹt cũng là dịp để anh tiếp xúc với sự mềm mại từ khoảng ngực vú đàn bà.

Có điều bữa nào bị chị Nhân cạ vú vào gáy là y như tối đó Hoàng ngủ mơ thấy làm tình cùng chị, phóng tinh bừa bãi. Sáng ra, có hôm tinh trùng đã khô cứng làm ngứa ngáy chỗ háng, có bữa vẫn còn ướt nhoèn nhoẹt gây vướng víu khó khăn, Hoàng phải len lén thay rửa và dấu nhét quần vào một xó, chờ khi nghỉ làm đem giặt một thể.

Chị Nhân năm nào cũng sinh cháu nên vú vê lúc nào cũng lúc nhúc sữa là sữa. Dáng người chị thấp, hơi đẫy, nên bước đi, hai vú cứ đánh nhúng nha nhúng nhính, như người gánh rơm. Do chiều cao hạn chế, nên ngực chị không xa với gáy Hoàng khi ngồi, chả thế mà chị lách len sau ghế là y như vú dễ chạm lướt chân tóc anh.

Trong những câu chuyện đổi trao, thỉnh thoảng chị Nhân lại đem việc gia đình của chị ra kể. Chị thường phàn nàn về bà mẹ và người chị chồng thật đa đoan nhiều chuyện. Chị than thời thanh xuân trăng mật của chị không suông sẻ như mọi người. Chị có vẻ tiếc đêm hợp hôn chị không được biết cặn kẽ thế nào là tình nghĩa vợ chồng sâu đậm.

Chị bảo ai đời cưới vợ cho con trai xong là bà cụ bên chồng kê ngay ghế bố nằm chắn giữa chị với con trai bà. Chị vừa về làm dâu còn muôn vàn nỗi sợ, lại bị nằm không, càng thấy hẩm hiu hơn. Lại thêm bà chị chồng đến giờ đó chưa ai hỏi, ở vậy một mình, càng điêu ngoa quỉ quái. Mẹ chồng bắt nê bắt nết một thì bà ấy lại chẻ sợi tóc làm tư, hành chị đủ điều.

Đêm bắt thức khuya, sáng bắt dậy sớm, hở ra là nói hành nói tỏi, rồi bù lu bù loa mét thót với mẹ chồng. Anh ấy thì hiền, mẹ nói sao nghe vậy. Tuy không mắng át chị nhưng cũng không dám bênh vợ ra mặt. Thuở trẻ, anh là người bán trời không văn tự, nên giờ nhượng bộ mẹ và chị đủ điều.

Mẹ cấm thì chịu, chứ đố dám bò qua xài vợ. Lấy nhau cả tuần mà chồng vợ vẫn chay tịnh như nhiên. Chẳng lẽ nửa đêm bò qua sờ mó vợ, cụ nhìn thấy thì bỏ bu. Phương chi, anh ấy mà đùng đùng chơi vợ thì liệu bà chị thấy sẽ như thế nào.

Mãi ngày hai mẹ con về quê dự giỗ, anh chị mới tự nhiên được một đêm. Nỗi chờ đợi của cô dâu khiến chị hồi hộp nằm muốn nín thở. Ông chồng cứ nhẩn nha ngồi uống trà hút thuốc, mãi chẳng thấy vào thăm vợ một phen. Chị đã hình dung ông ta chắc là mượn dịp này, mẹ và chị đi vắng sẽ vồ vập chị vì nhịn lâu ngày, vậy mà ông cứ đủng đa đủng đỉnh, sốt cả ruột.

Chờ mỏi mòn thét rồi chị cũng chợp mắt. Còn lơ mơ thì cảm thấy khoảng dưới gió thổi mát lộng, Mở mắt nhìn thấy ông đang làm chuyện vợ chồng với chị. Người đâu mà kỳ lạ, địt vợ cũng chẳng cởi hẳn vợ ra, chỉ lột quần mà nắc lấy nắc để. Chị muốn ứa nước mắt.

Những điều bạn bè kể lể say sưa về niềm vui vợ chồng ngày chị gần đám cưới hóa ra chỉ là chuyện hão. Làm gì có cảnh chồng sờ soạng, bóp vú vợ, hôn hít lần mò khắp người rồi mới địt. Đằng này ông ta chỉ kéo quần vợ rồi leo lên, đến cái áo vẫn để chị mặc nguyên vẹn. Chị thèm bàn tay ông bóp vặt lên hai vú để xem sự rạo rực kích thích chị thế nào mà có thấy gì đâu.

Yếm vú chị cũng còn ở ngực, ông ta đã đè lên chị ngộp ngụa xiết bao. Chị muốn dạng chân ra cho ông giã mà thẹn thùng chưa dám, sợ ông chửi cho là chị dâm ô. Chị đau quá, phía trong rát rạt như bị lưỡi dao cứa, khắp vùng háng ê ẩm tựa bị cối chày giần, mặt chị nhăn nhó giống bị thương. Ông chẳng tỏ vẻ thương ngại mà còn cố sức dày vò chị thảm thương. Chị nhăn mày, nhíu mặt, anh vật chị như chiếc xe hủ lô nghiến mặt đường, chị lùi xùi như cục bột bị nén nhồi. Chị vừa chớm thấy chút sướng sướng thì anh đã bật ngửa ra nằm thở hào hển.

Chị nằm im nhìn lên trần nhà, khắp người tê dại như vừa qua cơn sốt. Chị muốn len lén nhìn sang chồng, song không dám. Chị muốn xem thử coi vật đàn ông vừa phá nát bên trong chị có hình dạng thế nào mà cun cút sợ khe. Ông ấy nằm thở như kéo bễ, phùn phụt như hỏa tiễn.

Một lát sau, cảm thấy khỏe lại, ông vụt đứng dậy. Chị nhắm tịt mắt lại. Chị khiếp khi phải nhìn vào cái vật nhủng nhẳng ở háng ông. Chị nghĩ đến sự hung hăng của nó làm rách thứ gì đó trong người chị mà ngán ngẩm. Thế đấy, kỷ niệm thời vu qui của chị đeo đẳng mãi thành một ám ảnh khiến chị cứ như vương vấn, cứ như thèm thuồng.

Qua câu chuyện, Hoàng biết rõ chị Nhân bị ảnh hưởng nhiều những tiểu thuyết tình yêu. Cho nên khi va chạm thực tế, nhận ra chẳng giống gì với điều chị ao ước thành ra chị cứ nương níu trong tâm. Ít ra mỗi năm vài lần chị đem việc này kể lể than vãn với Hoàng.

Hoàng muốn an ủi chị mà sợ tình cảm càng làm chị hiểu lầm. Hoàng e có khi chẳng những chị không giảm bớt sầu đau mà còn dây dưa vào lấn cấn cả hai người thì rầy rà lắm lắm. Cho nên Hoàng cứ tìm cách trốn quanh an ủi chị.

Thời gian ấy, thứ năm hằng tuần trường nghỉ dạy, chị đi chợ hay tạt vào nơi Hoàng ở. Chị giúp anh dọn chỗ này, sắp chỗ kia vì cuộc sống độc thân của anh vô cùng bê bối. Hoàng xin chị để mặc anh, nhưng chị không chịu. Chị xăng xái cởi áo dài, chỉ mặc cái áo cánh bên trong và ra tay làm. Mồ hôi, mồ kê đượm ra, bết đám tóc mai ở hai bên thái dương thành lọn ươn ướt.

Hoàng phải nhiều lần tránh nhìn chị. Nhất là khi chị đi ra đi vào, thấy vùng ngực chị đẫy no, sợi dây yếm mờ mờ ảo ảo dưới vải áo, Hoàng thấy khó khăn vô hạn. Những lời than vãn của chị cứ xông xốc hiện ra trước mắt anh. Hoàng càng lúng túng khi chị Nhân moi ở xó kẹt chiếc quần đùi anh thay chưa kịp giặt. Anh định chạy vội đến giật lấy, nhưng chị đã cầm được nơi tay.

Chị dở ra xem, vò vò chỗ tinh trùng đóng cứng, chị có vẻ tần ngần. Một lúc sau, chị đưa trả quần lại cho Hoàng và nói tự nhiên : con trai nào cũng thế. Đó chứng tỏ là họ mạnh khỏe, đủ sức cưới vợ. Hoàng thẹn chín người. Anh nhắc chị lo đi chợ kịp về làm bữa ăn, nhưng chị rề rà bảo còn sớm, còn sớm.

Chỗ Hoàng mướn trọ cũng bé tí tẹo, đủ kê cái giường và cái bàn. Nhà tắm, vệ sinh ở bên ngoài nên vừa vặn chỉ có thế. Phòng lại chẳng có cửa sổ, Hoàng ở một mình nên chẳng sao. Ngặt cái có chị, Hoàng sợ nghẽn, mà mở cửa ra thì chị không cho.

Làm một chặp, chị lại ngồi nghỉ. Khi ngồi ở ghế, lúc ngồi ở giường, thật tự nhiên, dung dị. Đàn ông, con trai, đến nước nôi chẳng có, Hoàng thẹn thùng khi thấy chị lo lắng giúp mà chẳng có lấy ngụm nước trà để chị giải khuây. Hoàng nói thì chị gạt đi.

Thuở đó, yếm ngực phụ nữ còn lằng nhằng dây nhợ, chỗ gài là chiếc nút trai nho nhỏ nằm phía dưới bầu vú nên dễ gây ngứa ngáy khi làm nhiều. Đôi lần chị lại phải thò ngón trỏ vào ngoáy ngoáy chỗ hạt nút vì mồ hôi thấm gây ngứa. Hoàng thoáng thấy phải vờ quay nhìn đi.

Vải yếm cũng loại dầy dặn, đường chỉ may tràn khiến mặt vải cộm lên và thô cứng. Chị sinh nhiều cháu nên vú lớn bè ra, mặc yếm đè bẹt xuống càng xụ mặt lại. Khi chị ngồi, dáng lưng hơi khom càng làm cho hai vú gục chúi lại, trông kém gọn. Hoàng muốn lưu ý chị để chị tìm mua loại khác nâng cao đôi vú lên. Có khi tại lối ăn mặc hơi cẩu thả khiến ông chồng chị kém hứng thú trong sự ân ái vợ cũng nên.

Nghĩ là thế mà đố Hoàng dám nói. Chỉ sợ chị Nhân hỏi sao chưa vợ mà rành rẽ quá hoặc là chị lại nghi anh nhìn lén và nhận xét tỉ mỉ cách ăn mặc của chị. Tính đi tính lại, may đâu một bữa Hoàng chộp được tấm quảng cáo áo lót phụ nữ của tờ báo nước ngoài, Hoàng xem xong để ở bàn. Chị đến chơi cầm xem. Tiện thể hai chị em bàn với nhau về mốt miếc phụ nữ. Hoàng mạnh dạn đề cập, xem ra chị lắng nghe.

Chị không trách Hoàng mà còn tỏ ra biết ơn là khác. Chị đứng lên vuốt ngực áo, rồi cúi xuống nhìn, đúng là hai bầu vú như bị đè nén chặt chịa, không ung dung được. Chị định cho tay vào trong áo để sửa dồn cái yếm, nhưng có Hoàng, chị đâm sượng ngang. Hoàng phải tránh xa xa, chị không dám làm tiếp nữa.

Mỗi lần một ít, cứ lời qua tiếng lại, chẳng bao lâu chị Nhân coi mọi việc quá bình thường. Từ việc mẹ và chị chồng làm khó chị ra sao đến việc ăn nằm vợ chồng, chẳng ai khảo chị đều xưng với Hoàng hết. Với bà chị, lời chị Nhân hay phê bình là các bà quá lứa hay dằn vặt em dâu là thế. Còn với chồng thì chị phán xét là ông ấy như gà, tí toáy xoành xoạch vài cái là xong. Hoàng hỏi đùa : nhanh vậy mà năm nào hai ông bà cũng són ra tí cháu bé. Chị cười vỗ đồm độp vào người Hoàng là la đồ quỉ, đồ quỉ.

Thời gian cuối năm học rất bận bịu. Hoàng phải lo cộng sổ điểm tất cả các lớp trung học để kịp nộp học bạ cho các lớp đi thi hay phát cho học sinh vào dịp phát thưởng nên có khi phải ở lại khuya. Trường tan rồi, mọi thầy cô và học sinh đều ra về, lớp đã khóa cửa, Hoàng cũng lo đóng cửa ngoài để yên ắng cộng sổ cho êm. Chị Nhân dịp đó cũng la cà ở nán lại để cộng sổ thu và lập danh sách các trò còn chưa nộp học phí để trường nhắc hỏi.

Chị Nhân đi làm đem theo chút quà này, món ăn kia, khi là ô mai, lúc là ít kẹo. Hai chị em ở lại nên san sẻ cho nhau nhấm nháp đỡ buồn. Chị lập là lập lờ đi lui đi tới, vẫn là những cú vuốt sau gáy Hoàng. Chả rõ có phải vì cảnh vắng vẻ mà Hoàng đâm ra bạo dạn lên. Lần ấy, chị Nhân đứng kiễng chân vươn tay lấy tập hồ sơ thì mất đà ngả ụp lên Hoàng. Cả đám vú úp chụp lên vai anh, chị Nhân loạng choạng nên giúi giụi đổ vào người Hoàng. Anh đưa tay ra đỡ, chị chổng kềnh ngồi gọn lên một bên đùi anh. Hai tay anh xốc vào gần nách chị khiến cả hai vú nằm gọn lên mu bàn tay.

Cái cảm giác êm êm và ấm ấm khiến Hoàng lúng túng và sượng sùng. Chị Nhân cũng đỏ mặt. Hoàng khựng một lúc, không cử động gì được. Nỗi lâng lâng tràn ập lấy anh, hai mu bàn tay giống đang có vật gì mơn trớn. Anh đỡ chị Nhân ngồi dậy. Mắt lom lom nhìn vào chị, môi run run. Không hiểu sao, Hoàng lại thốt khen chị : vú chị êm và ấm quá. Chị Nhân ngây ra, nhìn sững anh.

Hoàng không để chị Nhân kịp hoàn tỉnh, anh nói luôn một mạch : chị có cặp vú mịn màng như thế mà ông ấy lơ đãng không nhìn, thật đáng phí hoài. Chị Nhân không dè Hoàng nghĩ vậy. Còn Hoàng đang tiện đà nên cũng muốn thử nghiệm xem sao. Anh hạ nhỏ giọng nói với chị Nhân : chị có thể cho Hoàng sờ thử tí tẹo được chăng ?

Tưởng là chị sẽ tát cho Hoàng một cái, hay mắng cho một trận, ai dè chị đứng yên. Hoàng cũng băn khoăn hối tiếc. Một chặp, chẳng thấy chị nói năng mà cũng chẳng tách ra, Hoàng bạo dạn đưa hai bàn tay lên vú chị. Hoàng xoa xoa ngoài lớp áo, nhận rõ những đường chỉ dầy may khít làm cộm cứng chiếc yếm bên trong.

Hoàng chăn chăm nhìn thăm dò, trong khi hai bàn tay bắt đầu xoa nhanh lên chiếc nịt vú. Vừa xoa, Hoàng vừa lòn tay xuống dưới bầu vú xục xịch đẩy cho hai trái vú vểnh lên. Chị Nhân lim dim cặp mắt theo dõi. Hoàng dạn thêm, xoa cứ xoa nhưng cong một ngón tay móc vào mỗi bên nịt vú kéo giãn ra và thả cho rơi lại vào.

Hoàng cứ bưng hai mâm vú như tín đồ bưng của lễ, lúc thì rục rịch dưới bầu vú, lúc chọc chọc giữa các khe yếm, lúc cố tình khoắng khoắng hai hạt nút trai giữ cái vú. Sự châm chọc của Hoàng khiến chị Nhân lịm cả người. Chị hơi hé miệng như chờ đợi. Hoàng dùng hai ngón cái vê vê bên ngoài chiếc yếm, đúng chỗ hai núm vú của chị Nhân.

Hoàng thấy chị rung mình, rung mình mà lại ưỡn lưng lên cho Hoàng ma sát được cái yếm kề cận hơn. Hoàng xoa thấy hai đầu vú đùn lên thành hạt lớn. Hoàng kéo xoay cho chị Nhân ngồi trọn lên đùi, hai tay anh lòn qua nách chị mà vần vò hai vú tiếp. Chị Nhân có vẻ thích nên cứ nhô cao ngực lên cho Hoàng nghịch.

Hoàng lúc này đã ôm gọn hai vú vừa bóp ngoài yếm vừa dung dăng cho đôi vú đánh nhịp dập dềnh. Chị Nhân ngả đầu lên vai Hoàng., chiếc áo dài bị chẹt kéo căng ra, hai vú đội cao càng dễ cho hai tay anh sờ soạng bằng thích. Hôm ấy mãi chị Nhân mới ra về, còn lại một mình Hoàng cứ bâng khuâng.
Sau lễ phát thưởng, trường nghỉ hè một tháng. Thời gian này gây lúng túng cho các nhân viên làm việc văn phòng như chị Nhân và Hoàng. Các thầy cô lương cao nên dịp nghỉ thường tổ chức đi nghỉ xa, kẻ về Nha Trang, người đi Dalat. Chị Nhân khả dĩ cũng còn đỡ vì chồng đi làm, có đồng ra đồng vào. Hoàng chẳng có thu nhập nào khác nên một tháng nghỉ làm cho anh chạy vạy không ít. Được cái, Hoàng còn độc thân nên tiêu pha chẳng nhiều, dè xẻn cũng tạm qua ngày được.

Bao năm làm cho trường, ky cóp có đồng nào dư lo dành dụm để kịp còn cưới vợ. Ở cu ki một mình, nhiều lúc cũng thấy vô duyên. Vào ra một bóng, lủi thủi suốt năm, bà con chẳng có, bạn bè thì tối đến ai về nhà nấy, nhiều khi buồn và tủi thân cực độ. Nằm một mình suy nghĩ thấy đúng là kẻ thì bỏ xó người lần chẳng ra.

Trước đây, nghe chị Nhân than cảnh vợ chồng, Hoàng chẳng mảy may quan tâm, cho rằng đèn nhà ai nấy rạng, dây dưa chuyện đời phiền não ích chi. Song kể từ hôm sờ được chị Nhân, tâm hồn Hoàng không còn bình lặng nữa. Tối đến nằm trên giường, hình ảnh chị Nhân cứ hiện rõ dần. Bàn tay Hoàng như còn vương hơi ấm mềm của đôi vú chị.

Hoàng tưởng tượng giá gì lúc này mà có chị Nhân cạnh bên, được ôm ấp và rờ nghịch chị thật vô cùng quí hóa. Anh tiếc cho đời sống hôn nhân của chị, như cây khô mong chờ nước mà thi thoảng nước chưa kịp rưới ướt lá thì vòi đã tắt rồi. Lấy chồng như thế chẳng sướng ích gì. Lại còn mẹ và chị chồng suốt ngày dõi theo sao chị chịu cho nổi. Đã thế thì bà cụ cưới vợ cho con làm gì, chính ông cũng thiếu tự do để sống tận tình cùng vợ, phải chăng đó là nguyên do làm cho ông nửa đời nửa đoạn khi gần chị.

Gẫm ra cũng thiệt tức cười, vợ mình sát cạnh bên mà thập thò như đi trộm. Hở được chút xíu là ba chưn bốn cẳng lén dập vợ như gà. Xoạch xoạch xóc cho nhanh rồi rút lẹ sợ cụ hay chị mình bắt gặp. Lúc dập nhau cũng chẳng dám làm mạnh, chị Nhân cứ nằm êm ru cho ông ấy xọc cho xong. Đến dạng háng ra cho có được một chút khoái cảm cũng không dám nhúc nhích. Chắc là tâm trạng người nữ phải im khe như thế làm cho chị mất quân bình sinh lý là cái chắc.

Hoàng đã le lói trong đầu ý nghĩ ve vãn chị, song bản tính nhút nhát lại sợ tai tiếng và nhỡ chị được ăn đâm ra phởn phơ không dấu chồng được thì sự thể vỡ ra thiệt hết sức rầy rà. Chuyện ghen tương dễ đưa con người ta đến điều tai vạ. Rồi nhà trường sẽ cho cả hai thôi việc, ở cái địa phương nhỏ bé này liệu còn mặt mũi nào. Cứ thế, Hoàng lúng ta lúng túng, như con chuột bị nhốt trong tủ gương, dù có vòng để đu, có đủ nước và thức ăn mà vẫn thấy cõi lòng rậm rựt.

Chị Nhân sáng sáng đi chợ vẫn ghé chỗ Hoàng. Chả biết Hoàng nhận xét có đúng không mà gần đây chị đi có phần sớm hơn. Hoàng chẳng hỏi nhưng chị vẫn toang toang kể. Chị nói đi sớm thức ăn mới tươi và rẻ, song chị lại kề cà phụ giúp Hoàng sắp dọn chỗ thuê. Hoàng giục chị mấy lần, chị Nhân ừ ào mà lăng xăng mãi. Có khi thấy trưa quá, Hoàng phải nhắc giờ thì chị Nhân bảo lúc này mới có hàng tươi chở về. Hoàng điếc cái đầu hết hiểu nổi.

Trong khi làm, chị Nhân lôi hết việc lỉnh kỉnh đâu từ hồi kiếp nào mà kể ra vanh vách. Từ chuyện ăn chơi, mèo mỡ của ông ấy ngày còn trẻ, đến những băn khoăn chuyện phòng the, rồi lang bạt sang chuyện tây đầm, huyên thuyên chẳng dứt. Càng nói, chị Nhân càng hăng, làm như tháo gỡ được cái bung xung chất chứa trong lòng. Đó là điều Hoàng thấy có lý, thường ai bị kiêng khem thứ gì thì đầu óc lúc nào cũng miên man nghĩ về thứ đó. Đời sống chăn gối của chị có phần hạn chế, sự khát khao chưa được bổ bồi, nên trí óc chị Nhân tơ tưởng kêu gào thầm được bổ khuyết chuyện chệch choạc còn mang nợ.

Kể chị Nhân cũng liều. Ai đời cả gan dám đem cả một chiếc áo cánh của chị đến giao cho Hoàng. Chị bảo để sẵn một cái, khỏi đem đi đem về lích kích. Hoàng bảo chị đã mặc trong người ấy thôi, chị bảo e làm giúp mồ hôi mồ kê thấm đượm, chi bằng có riêng một cái cho êm. Mỗi lần đến chị cởi áo dài quàng lên lưng ghế, rồi kéo tấm ri đô thay áo cánh, Hoàng phải đứng im cho chị yên dạ.

Chị làm thứ gì rột rẹt lâu lắc, cứ thấy tấm ri đô lay động lắt lay. Mãi mới thấy chị ló ra, người ngợm càng thon gọn bó rị. Hoàng chưa kịp khen chê thì chị đã nói áo này cũ nên chật, lâu rồi chị không mặc nữa, nên có để lại cũng chẳng ai biết đến là đâu. Quả thật đúng vậy, các khoảng cách nút cài căng phồng để lộ hở cả chiếc yếm mặc bên trong, độn cộm lên thành vồng như quả bưởi. Hoàng phải vội quay đi. Mà đầu óc cứ rần rần.

Tâm tư Hoàng lộn xộn lạo xạo vô chừng, nửa muốn tiến tới, nửa muốn giạt ra. Nghĩ chị ấy chả sợ mà sao Hoàng lại e dè. Khó cái là làm sao mở đầu đây, cho dù đã một lần chị dễ dãi cho Hoàng sờ soạng, song biết đâu lần ấy về chị đã tỉnh ra. Nay bờm xơm đòi này đòi khác, chị lại chửi cho bẽ mặt. Thành ra Hoàng cứ bí rị tựa căn phòng trọ của anh lúc nào cũng cửa đóng im ỉm với nỗi tẻ nhạt mung lung.

Nhiều lúc, Hoàng muốn bỏ đi giặt để tránh chị Nhân, nhưng chị giữ lại. Chị hỏi thăm chừng nào cưới vợ và Hoàng còn đang nghĩ câu trả lời thì chị đã khen : phòng ấm cúng thế này, lại hoàn toàn riêng tư, hai người tha hồ san sẻ cho nhau tình yêu khăng khít. Chị sờ cái gối đầu, chị thử cái gối ôm, chị mân mê từng thứ trong tay và nói tỉnh bơ : chưa có vợ, ôm đỡ gối hả. Mai kia có cô ấy chắc là gối vứt, ôm vợ ấm gọn hơn. Hoàng đỏ mặt tía tai vì lời chọc ghẹo đó. Cứ khen một đằng thì chị Nhân lại chêm một lời thua thiệt chị đang gặp. Nào là thèm được ôm mà chả ai chịu ôm cho. Nào là đến cái gối ôm cũng chẳng có, đêm nằm cứ phải thọc tay vào đùi cho đỡ lạnh.

Như cái gai cứ lể hoài, thịt da phải bật máu. Hoàng cứ liên tục được rót những lời khêu gợi càng thấy hoang mang. Cho nên khi chị Nhân đang lui cui xếp lại tấm chăn Hoàng còn vứt tung nơi giường, anh đã khuyên chị nằm nghỉ và ôm lấy cái gối cho biết. Chị Nhân e ấp một tị và leo lên giường nằm. Chị gối lên cái gối của Hoàng và với ôm chiếc gối vào người. Chị ôm và xoay qua trở lại, hai giò quàng cứng chiếc gối vào háng. Hoàng ra ngồi nơi ghế để chị nằm yên.

Chị nói linh tinh dăm điều ba chuyện, lúc ngửa, lúc nghiêng. Chiếc áo cánh bị đè chẽn, lúc căng, lúc giùn. Những khoảng hở dập dìu to ra hẹp lại, Hoàng ngồi mà thấy xốn xang. Chị Nhân lại gọi Hoàng vào ngồi cạnh giường để chị em nói chuyện cho tiện. Hoàng ậm ừ mà cũng bò vô. Hoàng ké né ngồi xuống, chị Nhân buông lơi chiếc gối ôm, nằm chắp tay lên bụng mà kể lể.

Hoàng thấy tưng tức nơi ngực. Anh thở dài sườn sượt như thiếu khí trời. Chị Nhân lại nghĩ anh bị cảm, Hoàng phải nói tránh đi để chị không lo. Hai bàn tay Hoàng nghe bâng lâng như thiếu một chỗ tựa. Anh bồn chồn tấc dạ vì cái dáng nằm của chị Nhân hớ hênh quá mức. Hơi thở của chị cũng dồn gấp nên khoảng ngực nhấp nhô chẳng khác sóng biển và chỗ các hạt nút như muốn rách toác ra. Mắt Hoàng ánh lên một tia sáng bất chợt, nó xoáy vào quả tim chị Nhân như ánh gay gắt mặt trời.

Chị Nhân thở phào bật ngồi dậy. Hoàng hỏi chị lạnh hả, chị Nhân gục gặc đầu. Hoàng mời chị ngồi lên đùi anh để hơi ấm từ anh tỏa ra cho đỡ. Chị Nhân ngần ngừ, song nghĩ sao lại ưng làm theo. Hoàng điều chỉnh để chị ngồi lọt vào kẽ hai giò và quàng tay ôm vòng lấy chị. Hoàng chỉ ôm lơi lơi, cốt để chị khỏi e ngại. Kịp đến lúc thấy chị đã yên tâm, Hoàng mới hơi xiết vòng tay lại. Chị Nhân cảm thấy ấm áp nên hơi ngả đầu dựa vào vai anh. Hoàng ôm và lắc lư chị Nhân nghiêng qua nghiêng lại giống đưa võng. Chị Nhân có vẻ dễ chịu nên mắt lim dim.

Hoàng thắt chặt vòng tay thêm. Chị Nhân gác hai tay lên trên tay Hoàng. Vòng tay anh ép chặt bên hông chị, hai cùi chõ tựa vào hai bên vú. Chất vải yếm và hơi thở phập phồng của chị làm cho hai vòng vú nhấp nhô cọ vào vành trong cánh tay Hoàng. Anh cảm rõ sự mềm mại của bầu vú chị và sự ấm áp của hơi hướm chị. Hoàng ngập ngừng một chặp, chợt thấy hai bàn tay gần chạm đến khoảnh háng chị Nhân nên thu cong lên thành ra lại càng khó xử hơn vì chúng đang chơi vơi nơi khoảnh ngực. Thiệt là bối rối, để thõng thì chạm vào chỗ kín, co lên thì va vào vú, chẳng biết xoay sở làm sao.

Cuối cùng thì anh ôm lấy ngoài ngực áo vì dù sao chỗ đó cũng đỡ gây náo loạn hơn, vả chăng còn có tới hai lớp vải bọc. Ai dè chị Nhân thấy anh úp tay vào ngực lại mềm oặt người đi mà gục vào vòng ôm của Hoàng. Hai bàn tay xòe rộng ôm gọn lấy hai vú, không dưng các ngón lay động ve vuốt lấy hai bầu ngực lớn. Chị Nhân bẽn lẽn ngước nhìn Hoàng, anh cũng nhìn sâu vào đôi mắt chị mà tay thì không ngưng xoa hai vú.

Chưa bao giờ Hoàng nhận thấy chị Nhân ẻo lả như vậy. Anh ghé miệng sát vào tai chị, nói những lời yêu đương và hai tay thì len vào khe hở ngực áo, gảy gảy lên lớp vải yếm chẻ giữa hai vú. Chị Nhân càng nép sát vào anh, cạ vùng ngực vào những ngón tay móc nhè nhẹ. Anh ướm hỏi chị : để Hoàng nựng chị một lúc nhé. Chị Nhân hổn hển thở, lý trí của chị phân vân giữa ưng và chống. Ưng thì liệu có bị Hoàng khinh khi là dễ dãi, còn chống thì đến đời nào chị mới hưởng được sự ôm xoa ve vuốt của đàn ông.

Hoàng thấy chị im, cũng rụt rè, song với tâm tính người trai khao khát, anh chẳng hỏi thêm mà chỉ nhè nhẹ cởi từng hạt nút áo chị. Vạt áo lỏng ra tới đâu thì Hoàng gạt rộng ra tới đó. Chị Nhân phản ứng theo tập quán khi ngực bị mở trần nên thu hai tay che lấy yếm. Hoàng nhẹ nhàng nắm cổ tay chị giữ và ân cần nói : chị để Hoàng âu yếm chị cho chị hưởng trọn vẹn sự sờ soạng của người khác phái. Chị thấy an ủi và bỏ lỏng tay ra.

Hoàng đưa tay nâng dưới hai bầu vú của chị Nhân, tìm hạt nút gài yếm mà tách mở ra. Bầu yếm lỏng dần, hai sợi dây gài lòng thòng rơi trên đùi chị. Hoàng móc tay vào lôi ngược hai lớp vải che vú lên và nhìn sững vào hai quả vú lừng lựng của chị Nhân. Mỗi trái vú đầy ức, tròn trặn, bành bạnh như mảnh trăng rằm. Hoàng không ngờ là chị có cặp vú đẹp đến vậy, anh nuốt nước miếng ực ực.

Chị Nhân cũng sững người. Chị ngạc nhiên khi nhìn ra sự thèm thuồng của Hoàng. Bất giác chị thẹn muốn đậy bớt sự lõa lồ của đôi vú. Hoàng há hốc miệng, mắt tha thiết van lơn. Chị Nhân đã chụp tay lên rồi lại từ từ bỏ xuống. Hai cái vú lắc lểu dựng lên như tường thành, hai bầu no đầy, quầng vú sáng bóng, hai núm gọn ơ. Hoàng xòe bàn tay nhắp nhắp mà mồm luôn xuýt xoa : chao ôi, vú chị đẹp thế này mà ông ấy đành đoạn bơ lơ sao. Tội nghiệp. Chị Nhân như được tưới lên dòng suối ngọt lịm nên rươm rướm nước mắt. Hoàng quính lên : đừng khóc, từ nay chị cứ đến đây thỉnh thoảng Hoàng sẽ thay o bế cho chị.

Nói rồi, các ngón tay Hoàng mơn man lên hai quầng vú, túm lấy hai núm day day cho căng cứng lên và lọc xọc xoa cả hai bên. Cái yếm cứ trật lên trật xuống, Hoàng phải một tay bóp sờ vú, còn một tay thì giúp gỡ bỏ chiếc áo cánh và cái yếm ra khỏi ngực chị Nhân. Chị xoay trần nửa người, hai bầu vú lủng lẳng và hơi nặng vì đầy sữa nên trì chảy như quả chuông.

Hoàng kéo chị Nhân dựa sát vào ngực anh và hai tay xoa nắn cặp vú, nhồi day nhuyễn nhão. Hai hạt núm dập dềnh, cứng lại mềm theo sự bóp khời của các ngón tay. Chị Nhân thích quá, hết ưỡn lưng ra lại ngồi thẳng lên, mục đích là cho cặp vú gọn gang trong bàn tay quỉ quái của Hoàng. Anh cứ nghịch vò các vú, hết mơn quầng, lại bóp núm và lúc thì lòn ở dưới để nâng hai bầu vú cao lên.

Mỗi khi bợ vú cao như thế, Hoàng lại vẩy vẩy cho cặp vú rung rinh như hất toẹt đám nước bám nơi đó. Chị Nhân cảm được vẻ hay hay khi ngực được đàn ông nựng vò liên tục. Chỗ háng Hoàng nổi cứng, sự cương nhạy đó đâm xóc lên đùi chị Nhân. Chị nhích người ra tránh, Hoàng nâng niu ngả chị nằm ra trên đùi. Anh hả hê nhìn cặp vú giờ chè bè và loang rộng ra như khối bánh kem. Anh mở rộng hai bàn tay túm gọn bầu vú và bóp bóp, rồi day, đàn khắp chỗ. Anh cúi xuống nhìn thất thần chị Nhân. Chị cũng xoay để đầu chỉ còn gối trên đùi Hoàng và người thì ngả ra trên giường.

Hoàng bóp vú lâu lắm, cứ chăm chăm nhìn chị Nhân. Hai trái vú bị bàn tay thần kỳ của Hoàng làm cho nhồi lên hụp xuống và bất ngờ Hoàng áp môi vào hôn lên hai cánh môi he hé của chị Nhân đang mở như đóa hoa. Lưỡi anh tách hàm răng chị Nhân, chộp lấy lưỡi chị xoắn chặt lại và cả hai say sưa bú nút miệng nhau mạnh bạo. Càng hôn thì tay Hoàng càng vần vò cặp vú chị. Anh hôn dịch dần từ môi đến mặt, đến miệng, cổ, ức và cũng bất ngờ ngoạm luôn một bên vú chị mà bú. Sữa ộc ra, chảy thành tia, bên còn để ngỏ cũng bắn sữa ra ào ạt. Hoàng cố nuốt nhanh cho khỏi sặc và ịn tay giữ lấy núm vú không cho sữa trào ra làm ướt ngực chị Nhân. Hoàng bú hăng quá, bú như chưa từng bao giờ được bú vú phụ nữ. Anh bú bằng miệng mà mũi thì day trịn, ép cho chiếc vú bèo nhèo như vò áo quần. Anh ngậm chặt núm vú trong răng, nút sâu, và kéo đầu vú dài ra lại giúi mặt cho vú thụt vào, tựa đứa bé vừa ngậm bú vừa nghịch. Bú đến khi vú hơi ngưng sữa thì Hoàng chuyển qua bú nốt cái vú chưa ngậm đến. Chị Nhân sướng quá ôm chặt lấy đầu Hoàng để anh mút bú được thảnh thơi.Miệng còn đang ngậm vú mà bú, còn tay thì cũng đang mân mê bầu vú bên kia, nhưng bỗng Hoàng ngưng khựng không bú hay bóp nữa. Điều này làm cho chị Nhân sửng sốt, chị cuống quit hỏi anh : sao thế, có chuyện gì hả. Đang bú và sờ lại ngưng ngang là sao.

Hoàng cố nút thêm vài cái, nhằn cái núm vú trong răng môi cho sữa bắn phụt ra, rồi vừa nuốt vừa lúng búng nói : vú Nhân có mùi thuốc lá khét quá. Chị Nhân bật cười : làm gì có chuyện đó. Nhân thì chẳng hút thuốc bao giờ, còn ông ấy có rờ đến lần nào đâu mà lưu lại mùi thuốc lá.

Hoàng vẫn chưa chịu thua : nếu vậy thì Nhân để ai ngoạm mà vương mùi khói ở đó. Chị Nhân trố mắt ngỡ ngàng, chị chối lia chối lịa. Thấy vẻ bối rối, Hoàng phải hỏi dò cặn kẽ cho rõ : vậy thì quần áo của hai vợ chồng Nhân có để chung một ngăn với nhau không. Chị Nhân thở phào nhẹ nhõm nhận ngay. Hoàng kể thêm để chị yên lòng : thế là đúng rồi. Các ông hút loại thuốc sợi đen, nặng khiếp lắm. Dù không trực tiếp ôm ấp sờ mó vợ, song cái hơi khói nó ám kỹ ghê lắm, có giặt sạch vẫn còn bay lảng vảng mùi, nhất là xếp vào ngăn kín thì hơi càng bị úm nồng thêm.

Đến lúc này chị Nhân mới vỡ lẽ. Chứ nếu không, chắc là chị áy náy dữ lắm Chị chẳng lo chồng nghi ngờ mà chỉ e miệng lưỡi thế gian nói này nói nọ, rồi bà cụ và chị chồng tha hồ moi móc bắt bẻ chết luôn. Để xua tan mọi lấn cấn, chị Nhân nhắc Hoàng tiếp tục công việc đang dang dở. Hoàng lại ôm lấy hai vú vừa bú vừa măn măn lên quầng và núm vú. Lớp da mịn và hạt thịt mềm liên tục xoay vần trong bàn tay và môi miệng của anh.
Hoàng bú và o bế cặp vú khiến chị Nhân thấy thích thú. Chị nằm yên trên đùi Hoàng mà hai bàn tay thì đưa lên rẽ những sợi tóc trên đầu và rờ xoa trên da mặt anh.

Hoàng bú tận tình, dường như có bao nhiêu sữa đều bị Hoàng bú tranh cháu bé con chị. Nhưng chị lại thấy hài lòng vì lần đầu đôi vú chị được miệng môi đàn ông ngậm vào. Thích thú nhất là Hoàng lại trẻ mà cũng còn tân nữa. Miệng mồm con trai bú mút vú người nữ có con sao mà dịu dàng, nương nhẹ đến thế. Hoàng hơi ké né lúc đầu, nhưng khi đã quen và thấy chị có vẻ say sưa thì anh vận dụng hết tài nghệ để bú cho chị thỏa mãn. Cái lưỡi trong miệng anh nút thì cứ nút mà lại còn cong lên vờn quanh cái núm cho nó vặt vẹo qua lại, gây cho chị một cảm giác như bị ai dùng chiếc lông ngỗng vuốt xoa lên đó.

Hoàng nâng niu cặp vú chị như nâng niu vật lễ dâng lên đền nữ thần. Sự trân trọng và lòng thành kính khiến cho tự ái chị được đền bù gấp bội. Chị lim dim cặp mắt, tận hưởng lòng sủng ái của Hoàng. Những hơi thở dập dồn dâng vút cao, lập lờ như những lượn sóng, nhấp nhô nghìn trùng. Đột nhiên, chị Nhân lại hỏi : tại sao Hoàng ngậm vú Nhân mãi mới nhận ra mùi khét thuốc lá. Lẽ ra ngay khi Nhân dễ dãi để Hoàng sờ vào vú thì đã nhận ra ngay cái mùi nặng đó chứ.

Hoàng chẳng tỏ vẻ nao núng mà bình thản nói cho chị nghe : tại lúc đó mảng lo là Nhân không chịu cho, nên Hoàng phải hối hả chụp tay vào mà giữ chịt lấy đôi vú, có còn nhận ra cái gì với cái gì nữa. Bây giờ vú đã được cởi hẳn, lại được ngậm trong miệng thì còn sợ gì nữa mà không ung dung ngửi ra cái mùi chết tiệt đó. Nói xong, không kịp để chị Nhân có ý kiến gì khác, Hoàng xục vào bú oàm oạp và tay vân vê cả hai chiếc vú tầy quầy.

Bú no bụng, Hoàng đỡ chị Nhân ngồi dậy. Anh xoay chị đưa lưng về phía ngực anh, giống tựa người cưỡi ngựa rồi anh hôn vào gáy, vào cổ chị. Hơi thở anh tựa những chiếc lưỡi của thuồng luồng quét nhẹ lên lớp da căng sáng của chị Nhân. Ngực chị vẫn để trần, hai chiếc vú tuy đã xẹp bớt sự căng cứng nhưng vẫn thòng nặng trên đùi chị. Hoàng lại lòn tay qua dưới nách chị mà xoa bóp hai vú. Anh bóp và nâng từng cái vú lên cao, vò vào núm vú, mơn chỗ quầng, thỉnh thoảng lại se hai đầu vú với hai ngón mỗi bên cho nó vầy vò cương lên.

Chị Nhân hết e thẹn nữa. Sự phục vụ của Hoàng khiến chị hài lòng. Nỗi trống vắng vì thiếu sự cưng chiều của chồng giờ đã có cơ hội để được bù đắp thay. Hoàng nâng chị đứng lên, trong khi anh vẫn kè kè sát phía sau và không buông rời hai tay đang bóp vú. Trông hai người lẹo tẹo như cặp sam đang đeo nhau dính cứng. Hoàng đưa chị đến cạnh chiếc gương soi treo nơi vách. Chị Nhân xoay mặt nhìn sang hướng khác khi thấy hình bóng hai người hiện ra. Hoàng biết vậy nên để mặc. Anh tiếp dìu chị đến đứng ngay ngắn rồi thỏ thẻ nói vào tai : Nhân nhìn đi, vú Nhân đẹp ra phết. Này nó to, nó đầy, nó cờm cỡ thế này mà Nhân không nhận ra vẻ lịch sự của nó sao. Nhân mở mắt ra nhìn cho kỹ đi.

Chị Nhân he hé mắt ra nhìn vào gương. Đã bao lần thấy thân hình mình khi tắm, vậy mà bây giờ có bàn tay Hoàng bợ đôi vú lên, chị thấy như chúng có một dáng thật mới, thật lạ. Hoàng để chị tự nhiên ngắm nghía đôi bầu sữa mà đi ra lấy chiếc yếm ở giường, cầm đem đến cho chị. Trong lúc chị Nhân chưa hiểu ý nghĩa gì thì Hoàng đã quàng mặc vào cho chị. Hoàng úp hai vồng vải vào đôi vú, rồi so hai dây từ phía lưng ra dưới bầu vú và gài vào hạt nút.

Chiếc yếm hơi bó làm cho hai vú giúi xuống, đầu vú bị đè chìm bèn bẹt, hai bầu cũng bị nén trông nhão bẹt ra. Hoàng giảng giải với chị : Nhân xem này, loại yếm này làm hỏng vú Nhân hết. Nó không làm cho Nhân thoải mái, không khí không đủ để Nhân hít thở. Đầu vú bị lịt lịt chẳng ra sao, nét tròn đầy bị giảm đi, người phụ nữ chỉ có cặp vú là nơi mời gọi sự ve vuốt, Nhân ăn mặc thế này cũng là lỗi làm cho chồng thiếu hứng thú để ngắm nghía thì nói chi muốn sờ soạng nữa. Nhân nghe Hoàng phải đổi loại yếm khác, mặc cho vú nâng lên. Người Pháp gọi nịt ngực là soutien gorge, Nhân có rõ tại sao không. Đó có nghĩa là giữ cho ngực vươn cao lên hay nôm na hiểu là bợ cho đôi vú đứng thẳng. Phải làm sao cho ngực không bị bó, bị đằn, hơi thở được tự do, ngực lên xuống thoải mái, hai núm vú thong thả, hai bầu vú thênh thang. Thế người phụ nữ mới có đầy đủ vẻ đẹp, nét kiêu sa lồng lộng, khiến ai nhìn cũng thấy bồn chồn.

Chị Nhân không dè Hoàng lại nghiên cứu tỉ mỉ về sắc đẹp phụ nữ đến vậy. Chị lẳng lặng đứng nghe và trong thâm tâm thấy Hoàng nói cũng có lý. Chị dè dặt co hai tay đặt sau gáy rồi xoay người bên này bên kia xem dáng chiếc yếm đang mặc ra sao. Hoàng cũng đứng phía sau dõi theo chị. Đợi chị ngắm xong, Hoàng lại mở chiếc yếm ra lại và vứt xuống lưng ghế cạnh đó. Hoàng kéo chị lại gần và hai người đứng sóng đôi in bóng trong gương. Hoàng ở vị trí sau, chị Nhân đứng phía trước. Hoàng cho tay ôm lấy hai vú, cả hai nhìn vào gương.

Hoàng rung rung hai bầu vú trong tay chẳng khác người đang thử cân hai vật đắt tiền. Hai vồng thịt dật dờ vung văng, hai cái núm hồng nhún nhảy. Hoàng lại giữ cho hai vú đứng vểnh lên mà cắt nghĩa thêm với chị : đây này, hai vú lúc nào cũng phải nằm ở vị thế cao như vầy thì trông mới ngoạn mục. Gớm, Nhân có đôi vú đẹp mà chẳng biết o bế giữ gìn gì cả, phí đi.

Nói xong, cứ để chị đứng như thế, Hoàng vòng xoay ra phía trước, mắt nghệt đi nhìn chăm chú vào vú chị. Hoàng nhóp nhép đôi môi như trẻ hau háu đói. Chị Nhân biết là Hoàng lại nổi cơn thèm. Chẳng lẽ lại chìa vú ra cho Hoàng ngậm, nhưng chẳng cần thì Hoàng đã ập vào bú lên một chiếc vú ngay. Bú thì bú mà tay thì mò bóp vú nữa, chị Nhân nhìn trong gương, thấy Hoàng đeo lẳng nhẳng như khỉ con ngậm vú mẹ. Chị bật cười.

Hoàng tiếp tục đeo nghiêng bên người chị Nhân mà bú, mà bóp. Thấy cái dáng của Hoàng xà đeo xà đeo chắc là mỏi, chị Nhân thấy tội tội, thương thương. Chị đưa tay giữ lấy đầu Hoàng, giờ có bảo tạm ngưng hẳn anh cũng chẳng nghe, nên chị lệt bệt na Hoàng dịch lại cái ghế gần đó và ngồi thụp xuống. Hoàng quì gối giữa hai chân chị. Tư thế thấy dễ chịu và xuôi xẻ hơn, Hoàng nút những hơi thật sâu, sữa bắn vọt tới tấp. Tay bóp lia lịa, vịt lấy cái núm giữ không cho sữa trào ra ở cái vú để ngỏ.

Chị Nhân lúc ngồi thẳng, lúc giùn người xuống vì ê ẩm lưng, Hoàng cũng phải thuận đổi theo để không nhả vú ra. Một chặp thì chị Nhân phải dang hai chân ra mới chịu nổi. Hoàng thấy vậy, nhân khi đổi sang bú vú khác thì một tay đặt lên bụng chị mà kềm cho chị đỡ mỏi. Như vô thức, bàn tay chỉ yên một tí đã thấy ngọ nguạy ve vuốt làn da bụng chị Nhân. Tay bóp vú, tay sờ bụng, chị Nhân lộp ngộp vì những cái nhột len lách ray rứt. Hơi thở chị gấp lên, da bụng phồng lên ép xuống.

Hoàng rúc mặt bú nghịch, tay mằn mò phá phách. Có hồi Hoàng cọ cọ vào lưng quần chị Nhân, có hồi lại lơ đãng đặt lên bắp vế chị mà xoa vuốt bên ngoài lớp vải quần. Chị Nhân phải duỗi chân ra và ngả dựa lưng vào ghế cho có thế. Hoàng vuốt đùi chị Nhân và từ lúc nào đã vòng tay ra sau, lòn vào lưng quần xoa khoảng mông của chị. Lớp lụa quần lót trơn mịn làm cho Hoàng càng xoa xuống sâu hơn. Tảng thịt mông vừa độ cứng làm ấm làn da tay Hoàng.

Hoàng bị kích thích mạnh. Miệng há to ra tợp tợp lấy cái vú, răng cắn nhẹ vào núm kéo nhằng ra và cuốn lưỡi nút rất lâu. Tay bóp vú cũng vò mạnh và tay rờ mông cũng xục xạo liên miên. Chị Nhân nhũn ra, hai chân càng mở lớn. Hoàng vừa bú vừa ngước nhìn chị, chẳng hiểu chị ngủ hay thức mà hai mắt nhắm lại. Hoàng lừ đừ nhìn, bú, bóp, sờ và dần dần bàn tay ở mông cứ đi mò về phía trước.

Chị Nhân choàng mở mắt khi tay Hoàng chạm vào phía háng chị. Chị há miệng nhìn xuống. Bàn tay Hoàng đang mân mê cái đáy quần lót của chị trong quần. Chị lúng túng nhưng chẳng nói năng chi. Hoàng bạo dạn lên, ngửa bàn tay rờ vào đúng chỗ háng. Một mớ lùng nhùng xào xạo, xóc xóc như râu, lởm chởm như tóc. Hoàng vuốt sát vào, lợn cợn có chất ướt. Hoàng se mạnh đầu vú, cắn nhay hạt núm và khoắng ồm ồm vào háng chị Nhân.

Đang khi chị phân vân thì Hoàng nhanh tay thọc luôn vào trong lớp quần lót sờ múi thịt ươn ướt. Ngón tay Hoàng chạm vào mớ lông và những mu mềm mềm. Hoàng bịn ngón tay vào chỗ khe chia hai mu mà vét vét mấy cái. Chị Nhân ngã huỵch ra, hai giò mở tét bét. Hoàng đã chạm vào lồn chị rồi. Hoàng càng bú, càng bóp vú và lại mò sờ thêm chỗ khe. Nước khí kêu lọp xọp, Hoàng ngoáy ngón tay tròn tròn quanh cái lỗ và đưa ngón giữa vô ra mấy lần liền.

Chị Nhân chịu hết nổi, mở banh hết hai vế ra cho Hoàng thọc vào sâu. Hoàng xoa mớ lông, vuốt hai mu, dằn cái hột le và thọc vào lỗ cò cưa mải miết. Nước khí ộc ộc vô hồi.Chưa bao giờ chị Nhân được sướng đến vậy. Nỗi sướng rần rần tích tụ nơi háng, không, phải nói cho đúng là ở bên trong cái hang hốc nằm sâu sau háng chị, rồi từ đó lan tỏa ra khắp nơi. Nó râm ran chạy thông thốc lên đỉnh đầu, xáo xào trong bộ óc, giựt giựt nơi màng tang, gài gại nơi cặp má, tưng tức nơi hai vú, ép nén nơi lồng ngực, làm mỏi cả chân tay, bải hoải khắp các chỗ, và bỗng dưng bổ nhào trở lại xuống nơi háng..

Bộ phận sinh dục của chị như bị cấu xé cồn cào, rách chẳng ra rách, lành chẳng ra lành, nửa chực muốn mửa thốc mửa tháo ra, nửa lại muốn nổ tung như bom đạn. Từ ngày lấy chồng đến giờ, chưa lần nào chị phải đón nhận cái tâm trạng nửa đời nửa đoạn như vậy. Nó vô cùng lạ lẫm, làm bủn rủn cả người, làm điên dại tứ chi, mà vẫn ưa được khuấy động thêm.

Chị nhảy đùng đùng như người mắc kinh phong, cái đít, cặp mông ngoạy mòng mòng tựa bị đỉa cắn, vú bị xốc xáo dằn vặt, lồn ngoáy ngoáy vù vù. Chị muốn hất tay Hoàng ra mà lại muồn cứ giữ nguyên. Chị bật ngửa cho vú bớt căng tức thì lại vội giùn cả người vì chỗ lồn bị cấn cái lung tung. Người ta ví người đàn bà nứng giống ngựa vía, giống chết đâm là đúng. Cha mẹ ơi, sao mà nó bứt rứt đến vậy, nửa muốn kêu ngưng mà nửa muốn làm hoài.
( Hãy truy cập :http://sex.3vn.us/ luôn cập nhật doc truyen sex mới nhất)
Chị lăn chiêng bổ ngửa, con heo rượng đực cũng chỉ rạo rực đến vậy là cùng. Ai đời, vú bị vặt nhào muốn nhão mà lồn thì cứ ngợp ngụa nơi các ngón tay Hoàng móc, móc sâu tới. Hoàng thấy chị Nhân sướng càng trổ tài làm cho chị thích. Anh bóp vặt vú chị, bóp muốn lòi các núm vú ra rồi kê miệng vào bú, nhay, nút, cắn. Trong khi anh nhét đến cả hai ba ngón tay vào cào vét, đâm xỉa trong lồn chị thì mấy ngón tay rắn mắt của anh cứ vê cho các núm vú sưng vều lên, chị còn loay hoay chưa biết chống đỡ ra sao thì miệng anh lại như mồm lằn lưỡi mối rúc bú hết vú này sang vú khác của chị.

Cực cái, Hoàng chưa dám lột cởi hẳn quần chị ra nên bàn tay anh cứ ngọ ngoạy trong hai ba lớp quần, lùng xùng, loàng xoàng quay qua trở lại. Thấy chị bật ngửa thì anh cố bụm chặt lấy cái lồn mà xóc y hệt người ta xóc sữa chua hay xóc dĩa. Nguyên cái hột le, cái yếm lồn và cả hai múi mu bè bè to như múi bưởi tày huầy trong những cú xóc này làm chị phải banh tét hết cỡ giò rồi mà còn thấy tức.

Lông lồn chị Nhân bị xào rối tung, chẳng khác nào tóc cô gái Phi Châu xoăn bị phá cho dính thành cục, thành lọn. Chị Nhân thở hồng hộc, rung cả vú, nhức cả lồn. Khí choèn nhoẹt bám tóe loe đầy mớ lông, nhuộm ướt cả lòng bàn tay Hoàng. Chị Nhân phải kêu lên mới chịu nổi. Hoàng bèn kê vai vào cho chị ển người ra dựa thì bàn tay anh mới mò trọn cái lồn đang khát thèm của chị.

Chị Nhân tru lên : nứng quá, Hoàng ơi. Nhân đâu ngờ là sướng tới vậy. Lấy chồng mà được chọc nứng như vầy thì mới đáng, chứ Nhân luôn bị bỏ quên, chán chết phải không Hoàng. Nghe vậy Hoàng biết là chị đang muốn được làm gì đó cho đã cơn nhịn đói xác thịt từ lâu. Hoàng nhả chiếc vú đang ngậm bú và bảo chị : Nhân nằm dài ra đi, Hoàng phụng sự cho.

Chị Nhân ì ạch bê bàn tay Hoàng còn đang bợ kín lồn, nằm ệch ra giường. Hai giò quào quào lên mặt giường khiến ra nệm nhăn nhúm hết. Hoàng vặt lần lượt mỗi bên vú để giữ cho sinh khí kích thích duy trì rồi hạ tay xuống kéo tuột cả quần ngoài lẫn quần lót của chị tuốt luốt ra. Chị Nhân hết e thẹn, nhất nhất làm theo ý Hoàng. Quần lột ra rồi, Hoàng mới thấy rõ lồn chị Nhân cũng thuộc loại quá cỡ thợ mộc. Cả một vùng lùm lùm đen xì đen xịt, lông rậm như rừng, sợi nào sợi ấy xoắn chặt như lò xo, mềm như nhung, nhấp nha nhấp nhổm như bị gió đùa. Dù bị che gần trọn vẹn mà nhìn cái dáng bè bè của nó, Hoàng đã biết là hai múi lồn quá mọng. Chúng phập phồng lên xuống như chờ đợi được sờ vào, nhóp nhép giống môi con gái. Lúc đó những sợi lông bập bùng thành ra rung rinh như thở.

Hoàng trố mắt ra nhìn. Một chút nước miếng nhễu ra nơi khóe miệng, anh phải nuốt vội nuốt vàng. Chị Nhân có vẻ bâng khuâng : Hoàng làm gì rối lên thế. Dù đang hồi hộp, chị Nhân cũng thấy có cái gì ở Hoàng thắc thỏm trước chị. Ai dè Hoàng nói không mảy may dấu diếm : thấy đôi vú của Nhân, Hoàng đã muốn chết ngộp, giờ giở được lồn Nhân ra, Hoàng thấy lịm đi ngay. Trời đất, lồn to ùm như vầy, mu dầy, múi rộng mà ông chồng làm ngơ đành đoạn được thì quả lạ vô chừng.

Nói xong, Hoàng mở rộng bàn tay ra xoa vòng vòng lên cái lồn chị Nhân. Anh đè mớ lông xuống, vuốt mỗi bên mu và banh cái khe ra, đồng thời anh cũng giạt những sợi lông quá rậm để nhìn thấu vào lỗ lồn. Chị Nhân dạng mạnh hai giò như kiêu hãnh với cái giống to bự. Hoàng chép miệng chẳng khác thằn lằn, Thạch Sanh tiếc của, rồi nuốt ực ực nước miếng khi dòng khí lồn ứa ra vì bị ánh mắt anh nhìn thôi miên không chớp.

Hoàng đăm đăm nhìn cục thịt đỏ lồi bên trong lồn với cái lỗ đái nhúc nhích rồi úp hai tay kéo dang hai mép lồn ra. Anh nhổ một chút nước miếng lên cửa lồn chị Nhân và di di ngón tay lên chỗ nước ướt đó. Hoàng ấn ngón tay từ từ chui vào và thụt ra ở lỗ lồn và một tay giữ banh hai mu, còn một tay thì ve vãn day đùa cái hột le. Chị Nhân vặn mình nhận cái ịn say mê này. Chị ngoáy cái lồn và chùi hai mông lết trên mặt nệm, Hoàng càng tăng sự ma sát làm cho lồn chị ngửa cao lên hứng chịu.

Chị Nhân phải chụp hai bàn tay vào vú vầy vò cho đỡ tức. Hoàng trườn dài nằm lên người chị Nhân, một bàn tay quàng ra sau móc lồn, còn một tay bóp hộ vú chị và anh không quên dặn chị Nhân buông tay ra để miệng anh bú cho mới thỏa thuê đầy đủ.

Hoàng bú, măn và vọc lồn bao nhiêu thì chị Nhân chết điếng từng hồi. Hai chân chị đưa cao đứng lên thành một chữ V rộng cho tay Hoàng móc lồn chị càng mạnh, càng sâu càng tốt. Hoàng hành chị lâu lắm thì lại kéo lết người xuống mà bú lồn chị. Chị Nhân sửng sốt khi nhận ra Hoàng dùng chính miệng anh mà bú vào chỗ kín của chị. Trước đây, chị có nghe mấy con bạn khoe là tây đầm hay nằm ngược chiều nhau để bú lồn, bú cặc trước khi đụ đéo nhau, nhưng chị không tài nào hình dung ra được.

Chị nghĩ chỗ đó dơ dáy chết, nhất là lồn đàn bà là những múi thịt xốp đùm dúm chồng chéo lên nhau, khi đái xong dù có lau chùi hay rửa ráy đi nữa vẫn bay mùi khai nồng, làm sao ai dám thò miệng vào mà bú liếm cho nổi. Chị thấy Hoàng lết xuống, chỉ nghĩ là anh lại muốn ngắm nghía lồn chị thôi, chừng thấy hai mu lồn tựa có vật gì kẹp cắn, chị giựt mình đã thấy Hoàng bú xoàm xoạp.

Hoàng bú lồn hết sức điệu nghệ. Môi thì mút mát từng cái mu, mà miệng thì ngậm ồm oàm lên lên cục thịt bên trong rồi và lưỡi thì rà rà, liếm liếm, quét quét khắp từ lỗ đến yếm, đến hột le. Khí lồn không sao giữ ngưng chảy. Chị Nhân giựt liên hồi, miệng Hoàng như cái kìm khi kẹp, khi vặt, khi nhả từ mu lồn, đến khe lồn và không bỏ sót cái hột le.

Chị Nhận la nhoi : chèn ơi, Hoàng dơ vậy, sao lại bú lồn, gớm òm. Hoàng chẳng nói chẳng rằng, tru cong môi lên chùi quét lỗ lồn chị Nhân. Từng cơn nứng sướng dồn dập tấp ùa vào, khi dâng cao vút, lúc lại lơi lơi, cái lồn se sắt như khô, như cong. Hoàng bú chừng nào thì chị Nhân càng bíu chặt lấy hai giò, banh lớn cái lồn ra cho miệng, lưỡi, môi anh tự do xục xạo rối beng lên. Chị Nhân ré lên chẳng khác gì người bị bóp dái, thấy tức ở lồn mà không muốn Hoàng thôi bú mút. Có hồi chị thúc hai giò, lay hai bắp vé để cái lồn vắt vẻo giữa miệng Hoàng. Mấy lần chị muốn xin Hoàng đụ chị cho hạ cơn nứng xuống, nhưng chị sợ, mà không để Hoàng nhét cặc vào nắc thì lồn chị tức tối quá. Khí lồn tuôn ào ào khiến chị Nhân cảm tưởng có bao nhiêu nước trong lồn chắc là bị Hoàng nút ra hết.

Hoàng nhìn hai giò chị Nhân xoay vù vù biết là chị ngứa lồn triệt để. Con cặc anh cũng tức rực, anh muốn đụ chị lắm mà cũng ngán. Chồng chị nghe hung lắm, lỡ đụ chị chả biết thì chết cả đám. Nên dù cặc cấn đau rát dưới quần lót, anh cũng đành cắn răng chịu đựng. Anh gia tăng sức bú, cắn, liếm và nút khí lồn cho tới khi chị Nhân giãy đành đạch giống con gà bị cắt tiếc, hai giò liệng cái đùng lên giường, cả vùng lồn giựt giựt, nước khí đổ ra như suối, chất đục nhờ chảy lùm tùm lên lông, dọc xuống khe đít và chị há ngoác miệng ra ngáp ngáp thì Hoàng mới tha.

Hoàng ngồi xốc lên, miệng mồm dính nhoe nhoét khí, coi chẳng giống thứ chi. Trong khi đó, chị Nhân nằm lết lê một đống, thở dập dồn. Hoàng thấy lồn chị còn ngon quá định bú thêm, nhưng chị Nhân đã chắp tay vái lia : cho em xin, để lần sau, em còn phải đi chợ, kẻo tay chưn em xuội lơ, không có gì cho bữa cơm, chả đập chết. Hoàng đành phải nghe lời chị, vì muốn chóp chép ăn lâu dài thì phải biết nhịn, lu bu không xong.

Tuy ý thì nghĩ vậy mà thấy hai vú chị Nhân phủ dồn như sóng, Hoàng cũng ráng sờ bóp mỗi bên một lúc mới thôi. Chị Nhân chẳng còn hơi sức đâu mà tự mặc lại áo quần, Hoàng phải đưa cho chị cái khăn lông để chị kẹp vào lồn cho lau bớt khí và đỡ chị dậy, lần lượt mặc quần lót, quần ngoài và cái yếm vú sau rốt.

Chị Nhân đi rồi, Hoàng thấy nỗi buồn và vắng vẻ vỡ bùng ra, càng lúc càng loang khắp mọi nơi.Chị Nhân ra về, nỗi buồn duềnh lên cao vút. Hoàng sặc ho vì có vật gì vướng mắc trong mồm. Anh ho đến nổ cổ, nước mắt nước mũi trào ra, mãi mới trục ra được mấy sợi lông dính kẹt nơi họng. Anh nhặt được ba sợi, dài như tóc, nhưng xoăn quíu. Anh bật cười khan khi nhận ra đó là lông từ chỗ kín của chị Nhân. Anh bỗng nảy ý tưởng lưu cất các sợi lông làm vật quí. Anh chọn một hộp kẹo ho đã dùng hết, lau chùi sạch sẽ, lót một lớp bông gòn xuống đáy rồi trân trọng đặt mấy sợi lông riêng rẽ nhau ra. Chúng lồm cồm như người ngồi xổm, không sao nằm ẹp sát được.

Lo cất đám lông xong thì cơn ho cũng tan biến mất. Anh không còn thấy khó chịu trong họng. Anh đứng dậy lờ đờ. Chiếc quần lót làm cho anh khó chịu. Anh có cảm tưởng bên trong lầy nhầy ướt, bước chân đi dính nhớp nháp. Hoàng vội cởi hết quần ra, kinh quá, tinh trùng đã gần khô keo lại, bện thành sợi dài ngoằng. Anh lấy ngón tay vớt kều, nó quện lên từng mảng. Anh đưa sát gần mũi ngửi, mùi tanh tanh lờm lợm nồng lên.

Anh nhớ tới việc gì đã làm với chị. Anh nghĩ kể từ nay chắc là khó quên được những vật đã chiếm hữu thuộc lòng. Cho dù anh chưa chính thức đặt khúc gân thừa vào sâu trong cửa mình chị, nhưng nào khác gì anh đã gần gũi chị hôm nay. Ngón tay anh, lưỡi anh, miệng anh đã thay cho chuyện ăn nằm với chị. Chắc là chị Nhân chưa thấy thực sự vui, song bài học vỡ lòng về chuyện gây nứng, khác những gì chị chưa hề biết, âu cũng để chị hiểu ra thế nào là dục vọng.

Có những điều anh hình dung sai đến nay mới sáng tỏ. Nhìn chị Nhân ai ngờ là chị có những vật phẩm ngon lành đến vậy. Chị thuộc típ người thấp, lưng hơi khòm, tay chân rắn khỏe, mặt to, đít lớn. Những lần cạ quẹt vào anh, Hoàng thấy vú chị mõm mòm, mềm èo như vú lợn. Anh nghĩ chắc là ngực chị xệ khiếp. Vừa rồi cởi được yếm ra mới thấy chúng no tròn thật đẹp, lủng lẳng treo nặng cộm một vun, nó thật quả là vú tự nhiên, không độn bơm gì hết. Khi chị Nhân ngồi thì vú chị thòng như hai quả chuông, chẳng cần gõ cũng đã như cất tiếng ngân lanh lảnh. Khi Hoàng khiến chị nằm ra, hai nắm thịt đàn ra từ chiều đứng dựng, bè bè thành chiếc bánh, ngồn ngộn trắng phau và ụ lên lum lúp. Người vô tình đến đâu nhìn lướt cũng phải thòm thèm.

Huống chi lại cở nốt được quần ngoài và quần lót của chị, ôi chao, ngàn vàng không đổi được với chút hũ mắm rậm lông của chị. Nó vừa to, vừa dầy, vừa hum húp, chưa cắn đã thấy ngon, chưa hôn đã thấy mến. Những sợi lông nhiều đến tưởng là tóc, nó mượt mà, nó gọn ghẽ, mềm dịu khi có bàn tay ve vuốt lên. Hoàng đã thử xoa rối lên, song vừa buông rời ra thì đám lông đã trở lại êm dịu. Bàn tay Hoàng đặt vào nó mát rượi, anh vò như vò đầu đứa trẻ thì nó thi nhau ngoe nguẩy đứng thẳng lên.

Anh đè các sợi lông để vạch hai mu mép ra thì lại một ngỡ ngàng lạ lẫm. Lồn chị Nhân như con triện đẹp xinh, nó hiển hiện uy quyền của một người mạnh mẽ. Nó như một bản khắc ịn vào giữa háng chị, nhẵn nhụi, bảnh bao. Miếng yếm thập thò như nửa mặt người con gái thẹn thùng khi có người nhìn trộm. Anh banh hai mép ra, cái khe lộ một vạch chạy dài. Cục thịt đỏ loe hoe bên vài sợi lông mọc ngược coi vừa sâu vừa lôi cuốn. Chỉ mới dí ngón tay nhẹ vào thì cái lỗ đái đã phụt ra chút nước, ri rỉ ướt. Đưa lên mũi chẳng thấy mùi khai mà vê ngón tay lại thấy nó lằng nhằng dính mỏng manh như sợi. Cái lồn như vậy mà chịu hẩm hiu không ai nhìn, ai mó thì làm sao người phụ nữ chịu nổi đây.

Hoàng đã bú cái lồn đó xoàm xoạp, rứt từng miếng nhỏ giữa hàm răng và nhay cho nó phều phào trong miệng. Khí trào ra nuốt mới thấy tuyệt độ mùi yêu. Nó trôi vào mồm, vào họng ngọt ngào trơn tuột, bùi béo như miếng bơ, thơm dòn như miếng kẹo, càng liếm càng say, càng nhai càng thích. Vú ấy phải lồn ấy mới đủ cặp, trên ngủng ngoẳng, dưới thậm sâu, một thì mở lộ ra trước thiên nhiên, một như ngôi đền nấp trong lá hoa e ấp. Hoàng đã nuốt nước miếng không kịp, cổ vêu vao thèm khát, tay buồn buồn muốn sờ.

Lúc này, chị Nhân bỏ đi, người Hoàng khô đi mốc thếch, tay chưn khều khào giở không muốn lên. Nỗi chán ngán ùa vào không ngăn kịp. Anh tiếc là đã không cố kèo néo giữ chị, để anh còn được bóp, được bú cả vú lẫn lồn chị thì có đâu anh thẫn thờ, thất vọng như hiện giờ. Anh thở dài ngao ngán. Trong đầu anh lóe lên một ước vọng phải đụ chị bằng được mới chịu. Anh sẽ sắp đặt kín đáo mọi việc để việc ăn vụng không bị lộ, để chị Nhân có được một lần đụ hoàn toàn và anh được một lần ngâm cặc vào sâu trong lồn chị cho biết.

Anh sẽ dò mua chừng chục cái ca pốt. Khi đụ chị anh sẽ xỏ vào, không sợ chị bị mang thai và an toàn tuyệt đối. Anh sẽ cẩn thận khám các bao cao su đó để chắc không bị mọt. Đụ chị làm thế nào để chị cứ phải tự bò đến nạp mạng cho anh. Anh sẽ ôm ấp, vê se cặp vú chị, bú bóp cho mõm mòm mòm, lắc lư tựa uống rượu say, rồi vừa đụ vừa bóp măn, bú cho chị mệt mề mới đã.

Hoàng nghĩ rằng đàn bà khi được làm thỏa mãn những thứ trời ban cho sẽ không dễ gì nhịn khem được. Anh sẽ dặn dò chị muốn có của xài lâu thì phải kín mồm kín miệng. Nứng thì cứ lựa lúc đi chợ ghé đến với anh, đụ nhau, cả hai cùng sướng, vừa giúp nhau, vừa an toàn không sợ bệnh.

Kể ra nếu chồng chị đụ chị hằng đêm thì anh có đụ thêm cũng chẳng lo tai nạn. Đằng này lâu lâu ổng mới lén lút bò vào, rủi chị mắn con chỉ cần lồn ngậm cặc một lần là tụ nọc thì bỏ bố. Chả có hiền gì mà nghe tin lồn vợ bị người khác đụ ăn theo chắc là ghen không để đâu cho hết. Rồi tai tiếng ầm ầm, rồi đánh nhau túi bụi, có hay ho gì chuyện lắc léo đó đâu. Chứ còn bất đắc dĩ phải xài bao cao su thì đụ nhau đâu có đã. Ăn tiền nhất là lúc người đàn ông xuất tinh, nếu đụ tự nhiên, khí cặc sẽ tưới phùn phùn đầy lồn người nữ, có những vòi nó bắn vào tới tử cung, bôi trơn chỗ nứng triệt để đó, khiến người nữ vừa thỏa mãn vừa thấy hả hê như vừa được tắm táp, đùa nghịch dưới mưa dầm.

Mới tưởng tượng như thế, và dù chưa mặc quần khác vào người, Hoàng đã thấy con cặc anh cứng òm một thỏi. Nó đỏ lựng và trở thành tím tái dần dần, gật gù như trò vái sư phụ. Hoàng chưa kịp bụm tay vào thì nó phụt phụt bắn đầy tinh trùng vung vãi. Từng vòi trắng đục khạc đùng đoàng, vẩy lung tung quanh chỗ anh đứng. Anh cố hình dung ra lồn và vú chị, vội chụp tay vào xục khúc thịt gân và vò hai hòn dái, cốt cho có bao nhiêu khí cũng phọt ra hết cho xong, cho nhẹ người đi.

Mặt anh dại, mắt lờ đờ, hơi thở gấp, anh rùng mình như con chó đực cắm được cặc sâu vào lồn chó cái mà bóp xục cặc không nghỉ. Đúng là chị Nhân hại anh. Khi khổng khi không đưa anh vào tình trạng thèm đàn bà kinh khủng. Anh ví như con chuột bạch đang ngủ trong lồng bỗng có người đưa con chuột cái rượng vào phá khuấy. Con cái này uốn éo, mời mọc và thản nhiên bỏ ngỏ tấm thân. Có thấy cái chết trước mắt, con đực cũng không nỡ lơ là bỏ sót.

Chị Nhân quả thật đáng tội. Chị là đóa hoa mơn mởn vừa nứt cánh nở ra. Hoa cần được bàn tay người chăm sóc. Hoa phải được rưới lên dòng nước mát để tươi nhụy, đẹp màu. Thiếu nước, hoa héo khô, gục đầu thảm não. Trách gì khi có giọt mưa loáng thoáng, hoa đời nào không hé môi ra ngậm. Chị Nhân đang ở vào tình trạng như thế, chị như bãi lầy trong tháng hạn chờ mưa. Nên khát khao. Nên hi vọng. Nên săn đón. Nên thèm thuồng. Có thể chị nghĩ Hoàng chỉ là đứa em nên chẳng cần khép nép.

Nhưng chị lầm rồi, chị Nhân. Thằng trai nào chưa vợ mà chẳng mong có một cặp vú, một cái lồn để măn mó. Dù nghề nghiệp khiến con người phải giữ sự chững chạc vô cùng thì chuyện chị cạ qua cạ lại vẫn để dấu ấn trong lòng đứa đàn ông tò mò. Từ vú chị dựa vào gáy, vào vai, Hoàng đã bạo dạn hơn để rờ vào yếm vú. Chị đã không cản ngăn còn thỏa hiệp cho mò. Âu đó cũng là chuyện khiến xui cái gì tất đến phải đến.

Cặp mắt Hoàng đã thỏa mãn trước vú thật, lồn thật của chị rồi. Song đâu phải đó là đích cuối. Người thám hiểm khi nào chưa leo được chót vót đỉnh núi cao thì đâu ngưng việc tìm toi, khảo sát. Hố thiên nhiên, bầu vũ trụ người ta còn mằn mò cố lên tới để xem nó ra thế nào, huống chi là vú lồn đàn bà chỉ ơ hờ che bằng những mảnh vải bé teo. Có khi lại chẳng che gì xất, cứ toàng toàng bày biện cả ra. Các bà mẹ cho con bú để tênh hênh vú mình có khác gì khoe vẻ đẹp của ngực cho mọi người chiêm ngưỡng. Giả hoặc, tên đàn ông liếc tới liếc lui chẳng thấy ai lảng vảng xung quanh, có mở lời khen nịnh một câu : bà có cặp vú đẹp hết biết thì bà mẹ cũng chỉ hơi đỏ mặt lên tí ti. Để rồi khi về nhà lại len lén đứng trước gương vạch áo lên hay đánh xoay trần để ngắm xem lời khen được bao nhiêu sự thật. Còn có tay nào ngổ ngáo dám thò tay bóp vú đại một phen, nếu không quá xàm xỡ, chắc cũng được thứ tha là cái chắc.

Hoàng cứ miên man trong những ý tưởng dồn dập này. Chị Nhân tốt bụng, hay đến giúp đỡ anh thì ngược lại anh cũng phải trả đền sự lo lắng cho chị chứ. Anh nào còn thứ gì khác hơn là tình yêu dâng cho chị. Chồng chị đã biếng lười thì Hoàng phải giúp chị Nhân thỏa mãn nỗi khát khao. Hoàng chắc là khi đụ chị, cả hai sẽ sướng lắm. Nó tựa một cơn mưa tưới xuống khoảng đất nẻ từ lâu.

Mới nghĩ tới hai bắp vế chị Nhân mở banh mở bét, lồn bày ra một nạm, hai múi to giành giành, lông dập dềnh lên xuống, Hoàng đã thấy nứng căng. Con cặc gật gù, gật gù như vái lão, khí trào rịn ở đầu khấc, Hoàng lại phải nắm lấy lớp da qui đầu mà xục cho đỡ. Lẽ dĩ nhiên phải tưởng tượng như cái lồn chị Nhân đang bị đụ nên vọc cặc một hồi thì nó lại bắn ào khí ra. Hoàng thở hổn hển, lưng mỏi như bị chem., tay xuội như bị búa đập. Anh cà hích cà hác như con heo bị người ta bóp cặc, nhảy lò cò cho đỡ tức con cu. Vậy mà cái lồn chị Nhân cứ bập bềnh không chịu lặn đi.

Phải để tinh trùng bắn ra hai lượt thì Hoàng mới bớt cơn thèm đụ. Mắt híp lại vì buồn ngủ. Anh chẳng nhấc nổi tay để lau chùi tinh trùng đang bám chem. Nhẹp quanh cặc anh. Đồng thời anh cũng không dám bò lên giường vì ngại khí dính tùm lum, cất công giặt giũ lình xình. Anh ngả ngửa luôn ra sàn phòng ngáo một mạch.Hôm sau đi làm lại, chị Nhân vừa gặp đã trách Hoàng : hôm qua Nhân về mệt quá, tưởng là khuỵu giữa đường. Tay chân rã rời hết, lại mua nhiều món lỉnh kỉnh, xách bò lên dốc chợ muốn ngộp thở. May đâu gặp thằng em ruột phóng xe chạy qua, gọi í ới để nó đèo về giúp. Nó hỏi : chị bịnh hả, Nhân phải chối bay chối biến. Hoàng thiệt ác, làm Nhân bứt thở luôn.

Nhân giữa tháng, phụ huynh ít đến đóng học phí và việc trường cũng giãn bớt nên chị em có dịp đấu láo với nhau. Nhân trách qua, Hoàng trách lại, chung qui cả hai đều ở trong tình trạng thèm thuồng nhau mà chưa được thỏa mãn nên vẫn còn hậm hực. Hoàng bảo với chị Nhân : bà còn có ông ấy nằm bên, ngứa ngáy còn gác chân gác tay lên được, chứ tôi thì có nước chết một cửa tứ.

Chẳng cần dấu diếm, Hoàng nói huỵch toẹt ra hết trơn : ấy, nghịch bà xong thì đầu óc mụ cả. Thằng em nó trớ ra ướt nhão, xục thấy mồ vẫn còn thèm. Đêm phải nằm truồng cho đỡ nứng, Nhân biết không Hoàng phải cố nhớ lại cảnh nghịch em mà xổ ra mấy lượt mới bớt. Đến nỗi bỏ cả ăn cả uống, ngủ thiếp đi vì hết cả sức. Đêm thức dậy, chẳng còn gì ăn cả, hàng quán đóng hết, phải nhịn mà trông cho mau sáng.

Chị Nhân cười có vẻ nhạo : thôi đi, lão. Chỉ được cái phét. Đồ quỉ, ăn nói tục thấy ghê. Hoàng ung dung đưa tay bóp vú chị Nhân bên ngoài áo một cái, rồi trâng tráo trả lời : chứ không à, vú với mớm cứ bành bành tổ chảng thế này, bố ai chịu cho nổi. Chị Nhân phỉ phui như sợ ai trông thấy, dặn chừng anh : đừng xô bồ, nhỡ ai bắt gặp là mất việc, rồi rầy rà cả hai người. Hoàng không bóp vú chị nữa, song vẫn lầu bầu : được bú trên bú dưới khoái bỏ bu còn vờ vịt, mai kia lại ghé nhé. Chị Nhân gắt khẽ : nỡm, của đâu cho hưởng chùa thế.

Chiều thứ bảy và cả ngày chủ nhật, Hoàng chẳng đi đâu, cứ nằm nhà chờ. Nhưng chị Nhân không đến. Đến quãng gần trưa, Hoàng bò ra quanh phố thì thoáng thấy vợ chồng chị Nhân đèo nhau trên chiếc Lambretta. Hoàng đâm giận ngang, tạt vào qua cà phê gần đó, ngồi bàn cạnh cửa kính trông ra đường, lòng bực bực. Một lát, thấy ông chồng lảng vảng đi qua, chắc là Nhân đã xuống chợ, ông ấy gửi xe đi la bát chờ.

Trông ông ấy cũng bô trai, cao lớn, tóc chải dợn sóng, vậy mà địt vợ thì làm biếng. Phải vào tay Hoàng thì đêm bảy ngày ba, vô ra không kể, địt cho lồn mệt nhoài, cặc vẹo đi mới thỏa. Kể chị Nhân thuộc loại nước nôi đầy đủ quá chứ, vú một giàn, đít một cối, lồn một ơ, chỉ bú với vọc thôi cũng đủ no đến cổ. Ngữ này có cấm chợ cả tháng cũng không sợ đói, cứ ngày một tí cắn vú, ngậm lồn cũng chẳng xuống cân.

Chưa bao giờ Hoàng thấy mất thú vị như cuối tuần đó. Dù uống ly xí muội pha nhiều đường mà cứ thấy có mùi đắng đắng nơi cuống họng. Hoàng chán nản đứng dậy ra khỏi quán, đi thẳng một mạch về nhà. Anh nằm uỵch ra giường, giận cay giận đắng. Anh căm lắm, định bụng hôm đi làm sẽ mắng cho chị Nhân một trận để hả sự tức tối của anh.

Thứ hai là ngày buồn nhất của Hoàng. Chị Nhân thấy vẻ lì lì này nên muốn hỏi cho rõ lý do. Phải đợi khi mọi việc xuôi xuôi, chị Nhân ỏn ẻn mở lời. Hoàng sôi lên, mắng như tát nước : bà làm đéo gì mà chẳng đến. Chị Nhân bật cười : ô hay, sao giận vơ giận vẩn vậy. Ai là vợ con gì anh mà mắng loạn xạ lên. Nhưng rồi chị cũng hạ bớt giọng nói rõ cho Hoàng nghe : cả tuần, ông ấy chỉ ở nhà dịp đó, có gan trời cũng bố bảo dám bò đến với anh. Chị cố dùng chữ anh để lấy lòng Hoàng.

Chị Nhân cho biết mỗi tuần chỉ có thể dung dăng dung dẻ với Hoàng vào thứ năm thôi. Và để khỏa lấp cơn giận đang bừng bừng của Hoàng, chị nhắn nhe : ăn dè no lâu, chịu vậy. Đừng đòi hỏi quá, Nhân cũng mong chứ nào kém. Hoàng nhủng nhẳng quay đi, chị Nhân riu ríu lặng im.

Lát sau, thấy Hoàng vào khu đặt máy quay roneo, chị Nhân vờ vào tìm gì đó, rồi xán lại cạnh Hoàng. Chị ưỡn bộ ngực đầy vun ra trước Hoàng và nài nỉ : đây, em đền. Sờ tí đi, cho đỡ. Hoàng đã định từ chối, nhưng nhìn thấy cặp vú chị Nhân phập phồng lên xuống, anh lên mặt đàn anh bảo chị Nhân : khép cửa lại đi đã. Chị Nhân làm liền. Hoàng được trớn ra lệnh : cởi nút áo dài ra. Chị Nhân lại làm theo. Bữa nay chị mặc cái nịt vú loại mở ra được để cho trẻ bú, Hoàng trố mắt khi thấy bầu vú chị độn vun lên. Bao sự giận dỗi xẹp tan hết, anh nuốt một ngụm nước bọt.

Rồi từng bước nhích tới, Hoàng vo hai tay lên nịt vú. Anh bóp hai trái vú ọp ẹp trong tay và vê vê bên ngoài lớp vải áo nơi núm vú hơi lồi lộ ra một tí. Chị Nhân đựa lưng vào tường chịu đựng. Hoàng vê một vài lần nữa rồi nhẹ mở chỗ vải đậy bầu vú ra. Hai trái vú được tháo bung nhâng nháo vểnh lên hổn hển. Hoàng thò tay bóp trực tiếp lên da trần của các vú, nặn nặn đều trong lòng tay. Kế tiếp, Hoàng nhón hai ngón cái và trỏ lên mỗi núm vú, kéo chúng ra, se se lăn cho cứng mọng rồi thả cho chúng săn lại. Một tí sữa rịn ra, giọt giọt lên các ngón tay Hoàng.

Chị Nhân rít lên như rắn huýt gió. Hoàng cũng say mê với đôi mắt lim dim. Anh vẫn bóp đôi vú và đồng thời hơi nghiêng người xuống há miệng ra ngậm một vú và còn một tay xoa bóp vú kia. Chị Nhân hơi loạng choạng, Hoàng phải dí đùi giữ chị khỏi ngả nghiêng, và tay để không chưa gì đã lòn vào lưng quần chị Nhân xoa vào đám lông lồn xồm xoàm như râu rậm.

Chị Nhân sướng tê mà vẫn phải nhắc chừng Hoàng : thôi, đủ rồi. Ngưng lại đi, Hoàng, kẻo ai chợt vào thì bể hết. Hoàng tiếc ngẩn tiếc ngơ mà cũng phải nghe theo. Anh rút tay ở lưng quần chị Nhân ra, khẽ xoa lên tóc mình, còn bú gỡ và vần cái vú một hơi nữa mới chịu nhả. Chị Nhân sửa lại quần xộc xệch và cài lại áo dài. Chị chỉnh lại nịt vú cho đứng thẳng lên rồi bỏ ra ngoài trước.

Hoàng nán lại một chút cho hạ cơn dục và đồng thời để lỡ có ai vào thì cũng nghĩ là anh đang làm việc của anh. Lát sau, anh trở ra phòng, chị Nhân đang ngồi lịm ở bàn. Hoàng ké né ngồi vào bàn cạnh bên, im ỉm không nói. Hai người vướng víu chẳng động tay vào chuyện gì. Thỉnh thoảng Hoàng liếc xéo sang chị Nhân. Vài lần như thế, anh mới hỏi chị : này ở đâu đằng ấy có cái nịt vú độc đáo thế. Trước giờ sao chẳng mặc. Chị Nhân dẫn giải : hôm lễ cưới, con bạn rất thân đã tặng cho món quà đó. Chỉ mặc lúc nào cho con bú. Hoàng bật cười khành khạch : hôm nay có cho bé bú đâu mà cũng mặc nó vào người. Chị Nhân bẽn lẽn thưa thốt : tại Hoàng chê loại yếm kia chứ gì. Và để giải tỏa mọi bức bách, chị Nhân thêm : không mặc thì trách là không mặc, đến lúc mặc thì hỏi nọ hỏi kia. Thật là chán. Đàn ông các anh chả biết sao cho vừa.

Hoàng luôn chăm chăm nhìn vào bộ ngực chị Nhân. Nịt vú loại xịn có khác, đeo nó vào đôi vú câng câng lên, nhinh nhỉnh, vun đầy, tay ngứa ngáy chỉ muốn sờ vào, vò bóp mới đã. Mở toang hai nắp đậy ra thì hả hê bú và se đầu vú đến tấy lên mới thôi. Hoàng hình dung lại lúc ngậm vú chị Nhân vừa rồi, sao mà ngọt lịm. Giá lúc này hai người đang ở tại nhà Hoàng thì có phải hay biết bao nhiêu.

Hoàng tiếc là chỉ mới sờ được vào mớ lông lồn chị Nhân, quả là êm bàn tay quá đi chứ. Những sợi lông mịn như nhung, êm như lụa, mềm như lá, to như hoa. Lồn xòe chẳng khác đóa sen vừa nở bung, nhụy vàng óng ánh. Nghĩ vậy, Hoàng cất lời khen lấy khen để : đằng ấy có cái hĩm to phải biết. Sờ đã sướng mà ngậm cũng thấy đầy cả mồm. Này bữa nào cấm chợ, nhớ đến cho tớ gặm tạm thay cơm và thức ăn nhé.

Thấy Hoàng đã hết giận, chị Nhân vui lây, nhưng vẫn làm ra vẻ chê trách : miệng để ăn nói lời hoa mỹ, có đâu nói chuyện bẩn thỉu như vậy. Hoàng quặc lại : phải, bẩn mà người ta ngậm vào thì cứ nẩy người và đưa hết lồn ra mà chịu. Mặt chị Nhân đỏ nhừ tựa gấc chín, song lại có vẻ thích. Hoàng chọc luôn : đấy lại đỏ mặt lên rồi, chả trách các cô chúa là rắc rối, thích bỏ sừ mà cứ ngúng nga ngúng nguẩy.

Hoàng không đùa dai, nhưng bảo chị Nhân : trưa nay Hoàng cần quay ít bài cho các thầy, Nhân có thể nán lại giúp tớ một tay không. Chị Nhân biết là Hoàng gạ, vậy mà cũng giải thích cho Hoàng nghe : mình phải tạt qua nhà một chút, lo cho bà cụ, bà chị, và bọn nhóc rồi quay lại sớm với anh. Chị lại phải khơi đến tiếng anh để Hoàng khỏi dỗi. Từ đó, Hoàng cứ mong sao chóng hết giờ.

Thực ra, chuyện quay bài giúp các thầy đâu cần gì gấp gáp. Lại nữa, Hoàng làm là vì cảm tình, chứ chẳng lấy công lấy cán gì. Hoàng cốt ướm dò xem liệu chị Nhân có dám phiêu lưu với anh chăng, ai ngờ chị ấy lại a tòng đến vậy. Hoàng mừng lắm. Buổi trưa, Hoàng quyết ở lại, tạt ra đầu ngõ làm tô phở, rồi quay vào văn phòng khép cửa lại chờ. Giờ học tan, chẳng học sinh nào ở lại trường. Văn phòng đóng cửa là chuyện đương nhiên.

Chị Nhân có mò tới thì cũng có sẵn chìa khóa riêng để vào. Hoàng lấy chiếc ghế vào phòng quay roneo, ngồi gác chân lên máy, gà gật ngủ. Đang thiu thiu thì chị Nhân vô. Chị đánh thức Hoàng dậy. Chị tự nhiên cởi áo dài, chỉ mặc chiếc áo cánh mỏng. Hoàng khen chị một câu : gớm, nhìn cứ nung núc một tòa thiên nhiên. Chị Nhân háy hó dọa : ngạo người ta bỏ về ngay đấy.

Hoàng vội ôm giữ trịt chị lại, hấp tấp bợ vào hai vú bên ngoài áo mà bóp ti toe. Chị Nhân rúm người xuống, Hoàng kê cằm lên phía lưng ngoạy ngoạy thêm. Hai tay còn lòn ở phía trước tì tì xoa nắn và đằn chị ngả vào người anh, lần mở chiếc áo ra. Hai người kéo co như đánh vật, manh áo phấp phới hở toác. Hoàng chụp vào hai bầu nịt vú vò loạn xạ. Chị Nhân không chống cự nữa, ngoan ngoãn nửa ngồi nửa dựa lên Hoàng.

Anh giật tung mấy nút bấm ở nịt vú để giải phóng hai trái vú đang đòi được bóp trực diện. Chưa gì những cái núm đã đội cao lềnh khênh nhọn lễu, tấy tấy như hai hòn bi. Hoàng càng xục tay vê chúng như nặn viên bi bằng đất sét, đến lúc chúng vun vều như chiếc nấm con thì chị Nhân chỉ còn là một người nằm lịm trên tay Hoàng.

Hoàng kẹp mỗi đầu vú bằng hai ngón tay của từng bên và vắt day cho chúng lều phều. Chị Nhân ưỡn mãi vú ra cho Hoàng nghịch, anh hiểu ý chị nên xòe to cả bàn tay ra mà úp lên vò hai bầu vú ngây ngất. Chị ưỡn ẹo và dùng dằng thân người theo những cú bóp say sưa của Hoàng.
Chị Nhân vẫn ngồi khom khom trên đùi Hoàng. Hai vạt áo mở rộng buông thòng trước ngực. Chiếc nịt vú cũng đã được mở bung mụn vải che cặp vú nên bây giờ hai bầu ngực như được niền bởi một khung ren. Hoàng ngồi sau cứ tùn tùn hai bàn tay bóp lấy bóp để vú chị. Cả bàn tay xòe ra ôm lấy bầu vú, còn ngón cái và ngón trỏ thì vê vê hai cái núm ở hai bên.

Vừa vê cho đến lúc các núm sưng tấy thì lại túm lấy chúng mà kéo ra kéo vô tựa đang nghịch sợi cao su cho thun giãn vậy. Tội cho hai đầu vú chị sụp lên sụp xuống, nhưng chị Nhân lại có vẻ thích. Chị dựa ngửa người ra, ưỡn cao hai vú lên cho Hoàng tự do mằn bóp.

Hoàng đùa với hai núm vú đã đời thì ịn ngón trỏ vào mỗi bên đầu vú mà nhún vô nhún ra như người nhận chơi hột nút áo. Vừa nhận, Hoàng vừa ghé vào sát tai chị Nhân hỏi : có bao giờ lão ta sờ và măn vú Nhân như thế này không.

Chị Nhân đang nhột muốn co rúm người lại mà cũng thì thào trả lời : ở đó mà măn mà mò. Bà cụ và bà chị nhìn chừng chừng như bắt trộm, vả lại dường như ông ấy cũng chẳng thích mò vú vợ. Rồi chị phê bình luôn : có đâu như anh, ma mò ma tịt, thấy vú ai để hở là bóp nghiến bóp ngấu.

Hoàng thích lắm, nhưng gạn hỏi thêm : thế thì lấy vợ làm đếch gì. Chị Nhân thở dài : vậy mới ra nông nỗi. Đêm nào cũng nằm nghĩ vẩn vơ. Mệt quá thiếp đi thì mơ mơ màng màng thấy có vật gì cứng cứng xọc xọc vào háng. Vừa tỉnh ra thì lão đã nhè nhẹ ngả nằm xuống thở dài.

Hoàng cũng thở dài theo chị. Nỗi thắc mắc trong lòng anh chưa sụt giảm, nên anh tò mò hỏi cho rõ lẽ : vợ chồng ăn nằm với nhau nửa đời nửa đoạn chẳng ra sao thì Nhân thấy thế nào. Chị Nhân vuốt nước mắt : còn thế nào nữa, chỗ háng cứ tức rừng rực vì không thỏa mãn, tinh khí lão còn nhòe nhoẹt đó mà sao cái lỗ cứ nhóp nhép muốn ăn.

Hoàng vỡ lẽ ra. Anh thăm dò tiếp tục : có lần nào Nhân đã thấy của nợ lão chưa. Liệu nó có trục trặc gì không mà ngúc ngắc tựa gà chết. Chị Nhân lại thở dài : đèn tắt tối thui có le lói tí ánh sáng nào đâu mà thấy nó tròn méo, dài ngắn thế nào. Có điều ổng leo lên huỵch huỵch vài cái đã ói lấy ói để rồi xìu đi giống trẻ nít thì ăn nhằm gì.

Chị Nhân còn kể thêm : mình thì sốt ruột vì gần chồng chẳng đến đâu, còn bà cụ thì ho từng cơn như cầm canh, mà bà chị thì thở dài thở ngắn. Hoàng còn tiếp tục nhận xoắn hai đầu vú của chị Nhân nghe vậy cũng phải bật cười : bà chị ghen vì chẳng có ai cho ngậm đỡ thèm nên mới kháy bà cụ cản ngăn. Giá mà tôi thay vào, thỉnh thoảng giụi cho bà ấy một phát thì chắc bà ấy dễ đi ngay.

Chị Nhân nhảy chồm chồm. Hai cái vú còn bị bó rọ bởi vun tay anh mà miệng thì bô bô : anh chỉ nói bậy. Lẽ nào anh định hoa thơm đánh cả cụm hẳn, Nhân đã hi sinh toa rập cùng Hoàng mà Hoàng còn nghĩ lăng nhăng với cả bà chị lão. Rõ tham không đáy. Hoàng biết là chị Nhân cũng ghen, cũng tức, cũng muốn độc quyền riêng anh, nên hì hì cười xí xóa.

Hoàng đánh trống lảng : thôi được rồi. Nói đùa vậy, chứ tôi làm gì dám mon men đến cạnh bà chị lão nổi. Chị Nhân lại gà thêm : bà ấy như con mắm, vú vê chẳng có, người ngợm như tấm ván khô, anh có nhìn thấy cũng chẳng cất đầu lên nổi. Hoàng nghe nói vừa nhích người đứng dậy. Anh xốc chị Nhân nhỏm lên, rồi nhường chị ngồi vào ghế. Anh xoay ra phía trước chị, quì gối xuống mà bảo : giờ để Hoàng bú một tí, khát quá. Nói xong, anh ngậm lấy vú chị bú ồm ồm, tay còn nâng lấy hai bầu vú mà ve mà vuốt.

Chị Nhân rướn thẳng người lên, chìa cặp vú ra nhận lấy cái miệng tham lam và đôi bàn tay linh hoạt của Hoàng. Anh bú và nhay cái vú vòng vòng trong miệng. Sữa bị khích thích trào ra từng ngụm lớn, Hoàng nuốt chửng muốn ngộp. Anh bú say sưa, anh bú mệt mỏi, tay vê lúc thì bầu vú, lúc xoa lên quầng, lúc se cái núm. Có lúc lại hơi lơi nhả cái vú ra mà đặt câu hỏi với chị Nhân : so với cháu bé, Hoàng bú vú Nhân thì em thấy sao.

Chị Nhân nghĩ ngợi một lúc rồi đáp : thằng bé nó bú nó chỉ ngậm nhay vú thôi, còn các ông quỉ tha ma bắt, vừa bú lại còn cắn, còn nhằn, còn bợ vò vú tụi tôi nữa. Làm cho vú vê gì nhức nhối không ra nhức nhối, thích thú không ra thích thú, bú ở trên mà ở dưới cứ rục rịch chả ra sao.

Hoàng nghe nói như mở cờ trong bụng. Anh lại ngậm vú chị bú tiếp mà hai tay thì lìa khỏi bầu vú thọc chung cả vào trong quần chị. Anh từ từ co chân ý muốn đứng lên, kéo chị Nhân phải đứng theo. Hoàng lần lần tuột quần chị Nhân xuống. Anh xoa vào lớp lụa quần lót và cố tình nắn nắn chỗ lồn. Chị Nhân chỉ còn biết nheo nheo mắt mà nghe con sâu đo bò vào các chỗ ngứa ngáy của chị.

Hoàng lột quần chị rồi thì kéo tuột luôn cả quần lót. Anh vò gọn quần lót nhét vào túi quần anh, cẩn thận ấn cho nó ép xuống, còn vơ lấy mấy tờ giấy quay roneo nhét vào giữ cho nó khỏi rơi ra. Chị Nhân há hốc mồm ngạc nhiên : Hoàng làm gì vậy. Song bàn tay Hoàng đang xoa lên mớ lông và ngón giữa thì vo ve chỗ cái lỗ nên ngậm câm lại.

Đầu Hoàng vẫn nghiêng nghiêng ngoạm chặt lấy vú chị, hai tay vò lia lịa trong lồn. Đồng thời, Hoàng ẩn chị ngồi lại xuống ghế. Còn anh quì gối trước chị. Anh bỏ miệng ra khỏi vú chị, nhưng nắm lấy hai cổ chân chị giở cao lên. Anh ngắm nghía lồn chị không chớp mắt, liếm láp đôi mép, miệng hả he hé như miệng chó. Anh nuốt ực một ngụm nước bọt rồi rối rít khen : ngon quá, ngon quá.

Anh lè cái lưỡi đỏ hỏn dài hết ra, hơi cuốn cong đầu lưỡi và lết lết liếm vào khoảng không. Chỉ có vậy mà lồn chị Nhân đã chóp chép mấy cái mu. Hoàng bành mép môi lồn ra mà sờ ịn vào bên phía sau miếng thịt mềm. Anh thấy miệng lồn nở ra toác hoác, ngón tay đụng tới đâu thì vùng lồn chỗ đó nhúc nhích tựa bị cù. Anh kéo dang hai giò ra, cúi dần đầu xuống mà bú lấy cái lồn ướt nhẹp.

Anh móc lưỡi vào giữa lỗ lồn, ngoáy tròn một vòng, liếm sang hai bên mu và đưa hai giò vô vô ra ra như nhịp theo mỗi cái liếm của anh. Chị Nhân chống hai tay vào mặt ghế, gồng mình lên cho mông hổng cao. Cả cái lồn nằm ngay miệng Hoàng. Anh ngậm lấy, cắn nhè nhẹ, chị Nhân hích hích cái mông cho lồn bị cắn đúng ý muốn. Hoàng lại đẩy hai giò chị lên cao xuống thấp cho cái lồn xê dịch theo chiều lưỡi và môi miệng của anh.

Anh bú húp sột soạt, nước lồn chị Nhân kêu lẹp xẹp. Hai cái vú giẫy đùng đùng, cứ chực vọt ra khỏi hai vòng chặn để nhẩy tuột vào miệng anh cho được bú mút cùng lúc. Tiếc rằng Hoàng chỉ có một cái miệng và hai bàn tay thì thứ đang bú liếm lồn, còn thứ thì lo giữ cổ chân, còn đâu mà ngậm bú hay vo lên vú nữa.


Chị Nhân hẩy cái đít như chó nắc, miệng thì rên rỉ : ôi, nứng. Hoàng bú sát vào, sát vào nữa cho Nhân. Cha mẹ ơi, sao mà sướng đến thế. Hẳn nhiên là Hoàng tuân nghe ngay, như thần dân nghe lời hoàng hậu. Anh bú xì xụp, liếm láp ào ào, hai giò chị Nhân chao chao giống người đạp xe thi. Cặp vú nhúng nha nhúng nhính chẳng khác đòn gánh trên vai dẻo đưa theo bước. Chị bật ngửa, đầu gác lên chỗ dựa ghế, lưng, mông, đít hổng lên, ngoáy tít thò lò và chèo như chèo đò. Cái lồn chị sung mãn, to chần vần, trật qua trật lại nơi mồm anh, hai múi bành tòe loe như sầu riêng thơm phức. Anh ngoạm, anh cắn, anh mút, đã thiệt đã. Khí lồn dính tùm lum, lầy nhầy như mủ cây.

Chị Nhân động cỡn, thiếu điều muốn hét lên cho thỏa. Chị rên hư hử : cha mẹ ơi, lồn sướng thế này chả trách các bà vắng chồng cứ thích địt. Chị muốn xin Hoàng cho chị nhìn cặc anh, song lại sợ Hoàng làm liều đụ chị ngay ở đây thì chết dở. Đúng là ông trời này chơi gác, vú vê mình chả bú tòm tòm, lồn đoi mình chả ngoạm bằng thích mà con cặc chả mình có thấy bao giờ đâu. Chị hậm hực lắm, nhưng nửa muốn, nửa lại sợ.

Hoàng độc thân, nhỡ đòi xem cặc, chả không dằn được đòi nhét vào lồn, có mà chết giấc. Mấy tuần rồi lão chẳng sờ vào, không may lại mang cái trống thì lão giết mất. Lại nữa, trai còn tân dễ làm bậy lắm, xúi chả cởi ra, con cặc lù lù một khúc, mình không chịu được thì chả đè cũng đến phải dạng chân ra cho chả thụt.

Chị Nhân tưởng tượng Hoàng bú lồn, mút vú chị nghệ thuật như vậy thì khi địt nhau chắc là anh còn bày lắm trò khác nữa. Chị nghe con bạn thì thà thì thụt về kiểu nọ kiểu kia mà có khi nào đã biết, ngữ tay Hoàng chắc là rành sáu câu. Anh mà địt mình luông tuồng, hết trò này sang trò khác, mình chắc như cái mền rách. Ra về đi không nổi lão nhận ra liền. Ghen tương, thù hận xảy ra, ôi vô vàn nỗi sợ.

Hoàng tận tình bú lồn chị, lách cái lưỡi cọ sâu vào lỗ lồn, quét lùng xùng bên trong đó rồi lau khắp lỗ, hai mu, hột le, cục thịt đuôi ong tỉ mỉ chẳng khác người lau chùi đồ đồng ngày tết. Hai tay chị Nhân chờn vờn không để yên một chỗ, khi chùi lên mặt ghế, lúc vò lên tóc Hoàng, lúc chụp lên hai vú tự bóp chặt. Còn mông với đít chị thì quay giùng giằng trong không, ngoáy tròn theo nhịp bú lồn của Hoàng.

Anh tiếc lắm, thấy hai vú chị đùng đùng nổi giận, anh chẳng còn tay nào để vò lên vú chị. Thấy chúng vùng vằng chịu đựng, anh muốn thả tay giữ cổ chân chị ra. Đúng là mải lo bú nên đầu óc mụ cả, anh sực nhớ nên hối chị Nhân giữ lên cổ chân thay anh để anh làm cho chị đã. Chị Nhân trườn người xuống chút nữa cho vững, chộp lấy đôi chân banh rộng ra, Hoàng bú lồn mà tay thì đặt lên hai vú xoa từ từ và bóp bóp chỗ hai núm. Cặp vú chị Nhân như được chú ý nên đáp ứng các lần măn bóp của anh. Chúng phòi phụt trong các kẽ tay, dập đềnh dưới sức nắn, hai đầu vú thụt ra thụt vào mời gọi.

Hoàng cứ bú lồn, bóp vú mãi đến khi kẻng báo giờ tụ học chiều, cả hai mới tỉnh mộng rã khỏi nhau. Chị Nhân uể oải đứng lên kéo quần mặc vào. Chị hỏi Hoàng cái quần lót, anh không trả. Chị đành mặc quần ngoài thôi, sau khi đã lấy giấy chùi sạch mớ khí bám quanh lồn. Sau đó là cài lại hai mụn vải đậy vú và mặc áo dài vào. Chị co kéo điều chỉnh cho áo gọn ghẽ và bẽn lẽn nhìn anh.
( Hãy truy cập :http://sex.3vn.us/ luôn cập nhật truyen dam mới nhất)
Hẳn nhiên là chị Nhân chạy ra mở cửa văn phòng trước. Hoàng nán lại trong buồng quay roneo, nghe ngóng thấy yên yên mới bò ra. Ngoài sân loáng thoáng bóng học trò qua lại. Cả hai làm như vừa từ nhà tới, chứ không phải là xì xụt với nhau suốt buổi trưa ở nơi này.

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Truyện sex thằng hùng thím hai

Truyện sex thằng hùng thím hai

Mối tình chớp nhoáng của Loan và Hùng kéo dài được đúng ba ngày thì Loan khám phá ra một điều quan trọng. Hùng chẳng phải là con nhà giàu gì. Suốt ngày hắn ăn diện đi ngồi quán chẳng qua là để kiếm mối áp phe thôị. Giữa cái lúc trong cộng đồng người Việt đang có cơn sốt đụng xẹ. Đụng thiệt có, đụng giả có. Hùng lăng xăng với công việc dẫn mối nên cũng có rủng rỉnh chút tiền còm. Cứ ai gặp tai nạn gì là Hùng đến gạ gẫm dẫn đi luật sư, bác sĩ và hắn hưởng được tiền cò do bên văn phòng luật sư hay bác sĩ chia cho. Cơn sốt rồi từ từ cũng lắng dịụ. Những vụ dàn cảnh đụng xe cũng giảm dần, sau khi một số luật sư, bác sĩ bị rút bằng hành nghề. Và giai đoạn này là giai đoạn khó khăn nhất của Hùng Bô. Bằng chứng là mới lần thứ ba đến tìm Hùng. Loan đã thấy cửa phòng Hùng khóa chặt. Nàng ngạc nhiên vô cùng. Chẳng biết Hùng đi đâu bất ngờ như vậỵ. Vì chính Hùng mới vừa phone kêu Loan đến đây mà. Loan vừa quay lưng đi thì gặp ba người đàn ông có đàn bà có chận nàng lại hỏi: 
- Cái thằng khốn nạn đó trốn nữ? rồi phải không cô? 
Loan ngạc nhiên hỏi lại: 
- Xin lỗị. Ai ạ? 
- Thì cái thằng Hùng Bô Hùng bò gì đó. Nó thiếu nợ tui rồi trốn luôn. Tụi tui phải đến đây canh. Cô cũng vậy hả 
- Dạ không ... Tôi đến đây để gặp ảnh để bàn chuyện làm ăn. 
Loan nói trớ đi như vậỵ. Những ngừơi kia tưởng thiệt, lật đật khuyên nàng. 
- Đừng, đừng cô ơị. Hết chuyện rồi sao mà làm ăn với cái thằng điếm đó. Nó chuyên môn mượn tiền của ngừơi này, giựt tiền người kia.
Một người nãy giờ vẫn im lặng bây giờ mới xen vô câu chuyện: 
- Có như vậy mới đi gạt được người ta chứ. 
Loan lí nhí cám ơn rồi bỏ đi một nước. Nàng đến với Hùng chẳng qua là vì tiền. Giờ đã biết hắn hỏng có tiền thì nàng còn đến làm gì nữa. Loan cũng đồng ý là Hùng chơi sướng thật. Nhưng nghĩ chới với hắn thì đi chơi với người khác. Trên đời này đâu phải chỉ có hắn mới có ... cu đâu.


Từ sau hôm đó, Hùng Bô thấy Loan lạnh nhạt với hắn một cách rõ rệt. Nàng không còn săn đón hỏi han, liếc mắt đưa tình với hắn như trước nũạ Thậm chí Loan còn làm bộ như không nhìn thấy hắn mỗi lần chàng bước vào quán. Hùng cũng chẳng cần thắc mắc. Thật ra thì dù Loan không né hắn thì hắn cũng né Loan. Bản tính của Hùng là lúc nào cũng thích mới lạ Mỗi em Hùng chỉ cần chơi hai ba phát là đủ rồị. Còn phải để đạn mà bắn những con nhạn khác nữa. Hùng nhớ lại cái đêm cuối cùng Loan ngủ lại với hắn. Hùng thiếu điều lên hết nổi. Một phần vì Loan dâm quá, cứ bắt Hùng chơi hết kiểu này đến kiểu nọ. Hể Hùng mệt quá xìu xuống là Loan lại bú cho chàng lên lại để bắt Hùng chơi nữa. Đến gần sáng thì Hùng hỏng còn một giọt khí làm thuốc. Mỗi lần chàng bắn ra, không nghe tiếng nổ mà chỉ nghe "xạch" một tiếng như bắn súng hơị. Còn đạn đâu nữa mà nổ. 
( Hãy truy cập :http://sex.3vn.us/ luôn cập nhật truyen sex mới nhất)
Thủy vừa bước vào quán thì đã thấy Hùng ngồi đó tự lúc nào. Nàng làm lơ coi như không thấy. Cái chuyện Hùng đi đêm với Loan vẫn còn làm nàng ấm ức. Thủy vào đứng trong quầỵ xoay lung lại phía Hùng, làm bộ xếp lại ly tách. Hùng đã có chủ tâm, chờ lúc Thủy quay người rạ. Hùng hỏi với vẻ thân mật: 
- Sao trông Thủy có vẻ bơ phờ vậỵ. Có chuyện gì không? 
Dù đang giận Hùng cành hông, nhưng nghe Hùng hỏi với giọng ngọt ngào như vậy, Thủy không thể không trả lời đươ.c. Nàng nói với giọng nghiêm trang: 
- Cám ơn anh, Thủy cũng bình thường thôị 
Nàng muốn chứng tỏ cho Hùng biết là nàng chẳng quan tâm gì đến chuyện Hùng đi chơi với Loan. Có ngĩa là giữa hai người chẳng có chuyện gì để nói. Nhưng Hùng đâu có buông tha cho con mồị. Chàng tiếp đón:
- Anh thấy Thủy có vẻ hơi ốm nên có mua cho Thủy một ít thuốc bổ. Vừa nói Hùng đưa ra một hộp thuốc lỉnh kỉnh đủ thứ. Chàng ân cần chỉ dẫn: Loại thuốc này Thủy uống vô mỗi buổi sáng hai viên trước bữa ăn, loại kia Thủy uống trước khi đi ngủ, còn loại này là loại bổ máu và giúp sáng mắt. Thủy nên uống. Đối với một người quan tâm, lo lắng cho nàng đến như vậỵ. Thủy đâu thể nào tiếp tục lạnh nhạt nữạ Nàng chớp chớp mắt cảm động, lí nhí cám ơn Hùng. Hùng Bô chơi thêm một đòn tâm lý nữa: 
- Hôm nay anh bận nhiều việc, chỉ ghé đưa thuốc cho em rồi anh phải đi. Thôi, để bữa khác gặp lại nhé, bye em. Nói xong Hùng để lại tiền nước trên quầy rồi quay lưng ra đị. Thủy bỡ ngỡ nhìn theọ lòng vừa cảm động vừa tiếc nuốị. Cả ngày hôm sau, Thủy vừa bán vừa mong ngóng bóng dáng chàng. Nhưng đến trưa vẫn chưa thấy Hùng?ra. Thủy bồn chồn nóng ruột tự nghĩ: "Hay là Hùng gặp chuyện gì? Hay là Hùng giận mình vì thái độ lạnh nhạt đối với ảnh?" Rồi tự bênh vực cho Hùng: "Biết đâu hôm đó Loan nhờ Hùng đưa về nhà giùm mà mình nghi oan cho Hùng. Nếu đã có gì với nhau thì sao Hùng lại dám công khai lo lắng cho mình trước mặt mọi người? Nếu đã có gì sao thấy Hùng nói chuyện với mình mà Loan vẫn tỉnh bơ như vậy?". Hình bóng Hùng với hộp thuốc trên tay cứ lỡn vỡn trong đầu Thủỵ. Mãi đến tối mới thấy Hùng vàọ Thủy nhanh nhẹn bước tới hỏi: 
- Anh Hùng uống gì? 
- Cho anh 1 ly sinh tố bơ. Hùng đáp. 
Thủy chưa chịu đi ngay, Nàng nấn ná lại đó để hỏi thăm Hùng một câụ 
- Sao hôm nay anh đến trễ thế. 
Nghe Thủy hỏi, Hùng biết ngay là chàng đã đi 1/3 đoạn đường rồị. Chàng bịa chuyện: 
- Anh bận ít công việc. Nhưng cũng ráng ghé qua để xem ... Thủy đỡ chưạ 
Thủy cười duyên đáp: 
- Chưa. Cái bệnh .... muốn chồng khó trị lắm anh ơi. 
Hùng bạo dạn hơn, tiếp lời nàng. 
- Anh nghĩ là anh trị được đó Thủỵ. 
- Chắc là anh trị ... Nhiều người lắm rồi phải hôn? 
- Không. Thủy là người bệnh đầu tiên đó.


Thủy cười sung sướng. Nàng bước vô trong làm ly bơ mang ra cho Hùng. Bao nhiêu hờn giận, oán ghét. Thủy đều quên hết. Mà đối với một gã thanh niên đẹp trai, ăn nói có duyên như Hùng. Thủy làm sao ghét đươ.c. Nhất là chàng .... chưa bao giờ có lỗi với nàng. Hùng hớp một miếng xong rồi hỏi Thủy: 
- Thủy có bỏ gì trong đây không? 
- Thì chỉ có đường thôi chứ có gì đâu. ?Mà sao anh hỏi như vậy? 
- Tại anh tưởng Thủy có bỏ bùa mê gì mà sao vừa uống vô đã thấỵ ... 
- Anh thấy cái gì? 
- Thấy Thủy đẹp hẳn rạ 
Thủy háy Hùng một cái, chơi chàng lại một câụ 
- Câu này anh nói trơn tru dễ sợ. Chắc anh nói với nhiều người rồi phải hôn? 
- Không đâụ Anh chỉ nói với người nào anh ... yêu thôị 
Thủy vừa ngượng ngùng vùa hãnh diện. Từ ngày biết Hùng cho đến nay, nàng chẳng chờ đợi để nghe câu này hay sao? Nàng bối rối nói một câu vô thưởng vô phạt:
- Anh .. quỉ sứ lắm nghe.
Hùng thấy khỏe trong bụng. Chàng tấn công luôn: 
- Anh chờ Thủy về.... tụi mình đi ăn nhé? 
Thủy hơi ngập ngừng: 
- Em .. ít ăn đêm lắm. 
- Thủy phải ăn để lại sức chứ. Con gái ốm quá coi xấu lắm. Ăn một chút thôi cũng được. 
- Nhưng mà .. em hỏng đóị 
- Thủy hỏng đói nhưng anh đóị. Chìu anh một bữ không được hay sao? 
Thủy bối rốị - Nàng nghĩ - Hùng đã quan tâm lo lắng đến nàng từng chút. Hôm nay Hùng mời đi ăn mà từ chối thì .. kỳ quá. Mà nhận lời đi thì càng kỳ hơn. Từ trước đến giờ nàng vẫn quá giang xe Tuyết. Nhất là giữa lúc này Thủy và Bạch, anh Tuyết vừa mới "chịt" nhau mấy hôm trước. Nàng tìm cách thốt thác. 
- Thôi để hôm khác đị - Đi như vậy, Tuyết nó biết, nó coi thường em. 
Hùng suy nghĩ thật nhanh. Hắn gỡ rối cho nàng ngaỵ 
- Thôi như vầỵ. Em cứ đi về với Tuyết như mọi ngàỵ. Anh sẽ chạy theo đằng saụ Đợi Tuyết đi rồi hai đúa mình đi ăn. 
Thủy thấy nhẹ trong lòng. Nàng đáp: 
- Ừ .. cũng được. 
Ngồi trên xe mà Thủy cứ liếc chừng kính hậụ. Nàng sợ Hùng theo không kịp. Thủy nhắc chừng Tuyết: 
- Chạy chậm chậm. Có gì gấp gáp đâu mà bồ chạy nhanh dữ vậy.
Tuyết ngạc nhiên nhìn Thủy: 
- Ủa, Tuyết cũng chạy như mọi bữa mà. Có gì đâu mà Thủy có vẻ nhát vậy? 
Thủy bắt theo câu nói của bạn. Nàng bảo: 
- Ờ tại mới xem tivi thấy ban đêm đường vắng nhiều người chạy ẩu nên mình sợ tai nạn. 
Tuyết cứ nghĩ là Thủy và anh mình vùa mới tìm được tình yêu nên trêu Thủy: 
- Cha, lúc này Thủy có vẻ yêu đời dữ nha. Bày đặt ... sợ chết nữa.
Thủy cười như xác nhận lời Tuyết là đúng. Nhưng thật ra nàng chỉ yêu đời là vì vẫn còn thấy xe Hùng ở saụ. Đến trước cửa nhà, Thủy xuống xe, nói "good night" với Tuyết rồi vội vã vào nhà như sợ Tuyết để ý. Chờ xe Tuyết đi xa, Thủy mới trở ra mở của thì đã thấy Hùng đứ?g đó tự bao giờ. Hùng tỉnh bơ bước vào phòng Thủy, nói một cách tự nhiên: 
- Nhà em có... mì gói hay cái gì ăn đỡ không? Đến đây anh .... hết muốn đi nữa. 
Trong bụng Thủy cũng chẳng muốn đi ra ngoài giờ này nên nàng bảo: 
- Vậy anh chờ một tí, em ra bếp nấụ. Ăn ở nhà cho vuị


Không đợi Hùng trả lời, Thủy mở cánh cửa nhỏ bên cạnh restroom đi lên nhà bếp. Thủy vừa nấu nước sôi vừa nhớ đến chuyện xảy ra cách đây mấy hôm. Thủy và Bạch đã...
Từ ngày nàng và chồng ly dị nhau cho đến nay đã hơn 1 năm. Có nghĩa là hơn 365 ngày, đó là cả một thời gian dài đăng đẳng cho một người đàn bà trẻ như nàng. Ba trăm sáu mươi lăm ngày hỏng có... "đồ chơi". Ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm nằm phơi chim mà khóc vì buồn tủi vì thiếu "đồ chơi". Thủy cảm thấy rõ một điều là nàng không thể sống thiếu một người đàn ông bên cạnh. Thủy vẫn mơ ước, khát khao một lần ái ân bốc lửa để đề? bù lại khoảng thời gian trước. Vậy rồi nàng gặp Bạch. Một gã đàn ông hiền lành, nhưng chẳng làm nên "nước nôi" cái mẹ gì hết. Càng nhớ tới, Thủy càng thêm tức. 
Ăn uống no nê xong. Hùng lại kiếm chuyện hỏi Thủy: 
- Nhà em có phim gì coi không em? 
- Em đi suốt ngàỵ đâu có thì giờ nên em hỏng có xem phim. 
- Thôi, để anh kiếm đài nào có phim hay mình coi.


Hùng vừa cầm cái remote control đổi đài liên tục. Chàng coi như cái chuyện nửa đêm mà ở lại nhà Thủy để coi phim là chuyện bình thường. Chẳng cần phải hỏi ý nàng. May mắn cho Hùng tìm được một phim ghê rợn vừa bắt đầụ Loại phim về mà cà rồng trên băng tầng của một đài Cable TV. Hùng tỉnh bơ ngồi dựa dài trên giường, với tay tắt đèn xong mới nói với Thủy: 
-Coi phim ma phải tắt hết đèn coi mới đã. 
Cuốn phim mở màn bằng một cảnh thật rùng rợn và cũng thật hấp dẫn. Một đôi nhân tình trẻ đẹp đang oằn oại với nhau trên giường. Hai người không một mảnh vải che thân. Giữa lúc cô gái đang lim dim, tận hưởng khoái lạc thì mắt gã thanh niên rực đỏ. Hai răng nanh chìa ra thật dài ghim vào cổ cô gáị Thủy nhìn thấy hình ảnh hai người đang ân ái mà nước bọt dâng lên. Bỗng thấy gã thanh niên lộ nguyên hình thành qủy hút máụ Nàng thét lên một tiếng, co rúm người lại sợ hãi. Không bỏ lỡ cơ hộị Hùng ôm lấy nàng, nằm đè lên như...che chở. Thủy nghe rạo rực cả người khi hai thân thể áp chặt lấy nhaụ Nhất là thân thể cường tráng của một người mà Thủy xem như thần tượng. Khác với Bạch, Hùng cứ ôm lấy Thủy mà vuốt ve, nâng niu Thủy như một báu vật. Nụ hôn của Hùng cũng nhẹ nhàng, gây cho Thủy một cảm giác đê mệ Hùng vẫn tự hào là một tay bách chiến bách thắng trên tình trường?
( Hãy truy cập :http://sex.3vn.us/ luôn cập nhật truyen dam mới nhất)
Một con cáo già trong vấn đề ân ái cũng có phần đúng. Hắn không bộp chộp, không hấp tấp, cứ thong thả từng bước mà đưa Thủy vào mê hồn trận. Đôi tay Hùng cứ len lỏi khắp hang cùng ngỏ hẻm trên người Thủy mà vuốt ve. Cái giòng đàn bà đã qua một đời chồng, đã có ít nhiều kinh nghiệm về đàn ông thì Hùng đã rành quá cỡ. Khi họ không thích , không cho chơi thì đành chịụ nhưng họ đã thích rồi thì mọi sự rất dễdàng. Thủy cứ tự động đưa tay lên cởi áo ngoài, áo trong, khoe bộ ngực căn phồng đầy nhựa sống trước mắt Hùng như mời mọc. Nhưng Hùng không như Bạch, Chàng cứ từ từ, từ từ một cách không thể nào từ từ hơn nữa. Chàng chỉ đưa môi hôn nhẹ nhàng, nhẹ như một sợ lông hồng rơi xuống ngực Thủy cũng đủ làm nàng muốn điên lên được. Hùng tuyệt đối không đụng đến đầu vú Thủỵ Chàng muốn để cho nàng "ngứa". Càng ngứa càng tốt để khi chàng gãi nàng mới điếng người. Hùng cứ hôn vòng vòng khắp ngực nàng. Chàng chọc cho Thủy thèm khát đến mức độ nóng sốt cả người. Khi môi nàng khô, mắt dại hẳn đi chàng mới chịu le lưỡi khều nhẹ đầu vú Thủy một cáị Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi mà Thủy đã rít lên một cách sung sướng. Người nàng run lên bần bật, tự động dùng hai chân chòi chòi để tuột hẳn chiếc quần rạ Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Chàng lại làm bộ lờ đi ba cái điểm nóng nhất trên người Thủỵ Đợi nàng sắp sửa khóc thét lên vì ...sướng. Hùng mới chịu đụng đến khu tam giác sắt bên dưới. Chiếc lưỡi thụt thò như chiếc lưỡi rắn của Hùng cứ liếm vòng vòng hai bên mép lồn Thủy làm nàng cứ vặn mình mẩy, miệng rên hù hụ như đang "lâm trọng bệnh". Giữa lúc bất ngờ nhất, Hùng ban cho nàng một ân huệ bằng cách dùng đầu lưỡi mềm mại của mình mà liếm ngay mồng đốc Thủy một phát. Người Thủy giật bắn lên như bị điện giật. Nàng điên lên vì sướng. Thủy về rên vừa la lên như một con mẹ dại: 
-Ối ...ối, anh ơị..chết em anh ơị.. 


Hùng nghĩ trong đầu: 
"Chết thế nào được, cùng lắm là..đứt dây nứng thôi chứ làm gì mà chết" 
Chàng lại tiếp tục cái màn liếm láp vòng ngoài. Lâu lâu, lại chọt lưỡi vào hột le Thủy một cái. Thủy không thể nào chịu nổi được nữa. Mặt nàng đỏ rực lên như say rượu. Hơi thở đứt quảng. phì phò như sắp chết. Cả người nàng run lên bần bật như người bị động kinh. Nàng đành phải van xin Hùng. Hùng ơi, đút vô lồn em đi anh. Em hết chịu nổi rồị Đến với em đi anh..Hùng. Thấy đã đủ, Hùng mới ngồi thu lu giữa đôi chân dang rộng chờ đợi của Thủy, Thủy tưởng đâu là Hùng sẽ đút cặc vào lồn nàng cho nàng sướng. Nhưng không, Hùng cầm con cặc cướng cứng của chàng mà kéo rê lên mu lồn cương cứng lên của Thủy. Từ trên mu đầu cặc nóng ấm của Hùng kéo dài xuống đến dưới đít., rồi lại kéo ngược trở lên. Hùng cứ kéo lên kéo xuống như vậy cho đến khi chàng cảm thấy đầu cặc mình đã ướt nhẫy khí lồn của Thủỵ Lúc đó Hùng mới chịu cho cặc mình nhắm giũa hai mép lồn Thủy mà chui vào. Thủy nẫy ngược đôi mông lên hưởng ứng. Nhưng ngay lúc đó Hùng lại kéo trở rạ 2, 3 giây sau Hùng lại cho cu mình vào hẳn 1/3 chiều dàị Trong lúc Thủy sắp sửa lên tới thiên đàng thì Hùng lại từ từ kéo ngược trở ra. Hùng làm năm , bảy lần như vậy. Cứ vào nửa chừng thì Hùng lại kéo cu ra, Hùng muốn tập Thủy quen với cảm giác hụt hẫng đó. Đến lần cuối cùng, Hùng cũng đút vào nửa chừng. Thủy tưởng chàng cũng sẽ kéo ra nữa thì đè đầu Hùng nhấn mạnh một phát lún cán. Thủy hét lên một tiếng lớn. Đời nàng chưa bao giờ sướng kinh khủng như vậỵ Bao nhiêu dâm thủy trong người nàng tuôn trào, miệng ú ớ nhũng câu vô nghĩạ Hùng cứ thế mà từ từ nắc. Trong bụng chàng biết là ...từ nay Thủy không thể nào sống thiếu chàng được nữa.


Khách ngồi đầy trong quán. Hết người này đến người khác gọi cà phê, thuốc lá. Thủy vừa làm việc mà mắt nàng mở hỏng lên. Cứ thỉnh thoảng nàng đưa tay lên che miệng ngáp. Đã mấy hôm liên tục, ban ngày bán ở quán, tối đến quá giang Tuyết về. Xe Tuyết vừa rời, là Hùng bước vào. Thế rồi bổn cũ soạn lại. Hai người chơi nhau...long trời lở đất. Thủy bắt Hùng chơi như...chưa bao giờ được chơi. Nàng chơi như chỉ sợ ngày mai động đất, đàn ông chết hết, chẳng còn ai cho nàng chơi. Hùng vẫn đến quán bình thường. Những động tác uể oải của Thủy không qua khỏi cặp mắt chàng. Hùng biết rằng ban đêm chàng đến với Thủy, ban ngày chàng chỉ rong rong uống cà phê rồi...ngủ. Nhưng Thủy thì khác. Ban đêm thì đụ đéo, ban ngày thì phải đi làm. Làm sao nàng chịu nổi. Hùng thoáng thấy thương hại nàng, nên bước tới hỏi nhỏ 
vào tai Thủy: 
-Em có mệt thì...để anh nói với chủ cho em về nghỉ sớm nhé. 
Thủy e ngại trả lời: 
-Hỏng được đâu. Mới có 6 giờ chiều làm sao em về được ? 
Hùng nói cả quyết: 
-Đừng lo. Anh nói một tiếng là xong ngay mà. 
Không đợi Thủy trả lờ, Hùng tiến tới lão chủ quán nói nhỏ vài câu với lão. 
Lão chủ tươi cười rộng lượng: 
-Không sao, không sao mà, anh em mà. 
Rồi lào xoay sang hướng Thủy nói lớn: 
-Cô Thủy có bệnh cứ nghĩ một bữa cho khỏe đi. Hỏng sao đâu, đừng lo. 
Thủy cám ơn rối rít, rồi chuẩn bị ra về. Hùng đòi đưa Thủy về. Nhưng Thủy sợ mọi người biết chuện nên từ chối lớn tiếng cho mọi người nghe. 
-Cám ơn anh. để em đi xe buýt về được rồi. 
Vừa nói, Thủy vừa bước vội ra cửa, đi thẳng. Chờ Thủy đi xa rồi, Hùng mới bưng ly cà phê đến bên Tuyết. Chàng vui vẻ hỏi: 
-Sao, hỏng bao giờ thấy Tuyết cười với anh một cái vậy. Ghét anh lắm hả ? 
Tuyết đã biết vụ Hùng đi đêm với Loan nên nói móc: 
-Mắc mớ gì mà ghét anh. Muốn biết thương hay ghét thì...anh hỏi chị Loan. 
Hỏi em làm chi ? 
Hùng làm tỉnh như mình là một kẻ " đứng đái" đàng hoàng nhất trên đời. 
-Sao biểu anh hỏi chị Loan ? Cả quán này ai anh cũng coi như người nhà. Loan cũng vậy mà em cũng vậy thôi. Có khác nhau gì đâu ? 
-Khác chứ. Chị Loan đẹp, chỉ sang hơn em nhiều chứ. 
Hùng bắt đầu tán: 
-Anh thì...anh không quan niệm như vậy. Cái đẹp bên ngoài làm sao bằng cái đẹp trong tâm hồn được. 
Tuyết là gái mới lớn. Nàng đâu có trình độ để nói chuyện với một con cáo già như Hùng Bô. Nàng ngơ ngác, chẳng hiểu câu Hùng nói: 
-Anh nói như vậy là nghĩa lý gì, em hỏng hiểu 
-Anh muốn nói...dù là em không đẹp bằng Loan đi nữa thì anh vẫn quí em hơn. 
-Tại sao lại quí em ? 
-Tại vì tâm hồn em trong sáng hơn Loan. 
Tuyết cảm thấy tự ái mình được vuốt ve. Thực tình thì từ ngày vào làm ở quán này. Tuyết chưa hề lăng nhăng tình cảm với gã con trai nào. Tuyết rất hãnh diện về việc này. Mà dù cho Tuyết có muốn lăng nhăng đi nữa thì cũng không có dịp. Vì đa số thanh niên vào đây là vì Loan và Thủy nhiều hơn là vì nàng. Có lẽ vì vậy mà Tuyết thành loại gái " tiết hạnh khả phong" Đúng như câu châm biếm: 


"Cái mặt chù ụ, 
Không ai thèm đụ thì nói là chính duyên 
Cái mặt vô duyên, 
Không ai thèm đéo thì nói là khéo giữ."


Tuyết thì không nổi mặt chù ụ, vô duyên. Nhưng làm sao nàng có thể so sánh với Loan và Thủy. Tuyết là con gái mới lớn, còn trong trắng. Chưa bén hơn trai nên cái gì cũng nhỏ nhắn. Cặp vú cũng nhỏ nên dĩ nhiên là cái...lỗ lồn cũng nhỏ. Cái gì nhỏ thì Hùng không ham, chớ cái lỗ lồn mà nhỏ thì Hùng thích lắm. Hùng bồi thêm một câu làm Tuyết mát cả ruột. 
-Sở dĩ từ xưa đến nay anh ít nói chuyện với Tuyết là vì...anh đánh giá Tuyết không như những cô gái khác. 
Tuyết hiểu ý Hùng muốn nói gì rồi nhưng nàng vẫn hỏi lại: 
-Tuyết khác ở chỗ nào ? Bán cà phê thì người nào cũng như người nấy thôi. 
-Không, khác nhau chứ. Khác nhau ở chỗ Tuyết có tư cách. Vì vậy mà lúc nào anh cũng tôn trọng Tuyết hơn họ. Tuyết thấy lòng nàng vui hẳn lên. Bao nhiêu thành kiến với Hùng tan biến hết. Nàng thầm nghĩ :" Hắn đẹp trai, dễ thương như vậy thì người ta yêu hắn cũng phải thôi. Có gì đâu mà mình không ưa hắn?". 
Chờ cho Tuyết " thấm thuốc" Hùng mới bỏ nhỏ vào tai nàng: 
-Hôm nào có dịp, anh mời Tuyết đi với anh một bữa nhé. 
Tuyết khoái chí trong bụng. Nhưng vẫn khó khăn một chút cho xứng danh " tiết hạnh khả phong" của nàng: 
-Thôi, đi với anh em sợ người ta cười. 
-Ai cười, có gì đâu mà cười. 
-Người ta cười anh, tại vì từ trước đến gìờ anh đi chơi với người đẹp không hà. Lần này anh dẫn " cô bé lọ lem" đi. Em sợ người ta cười anh. 
Hùng thấy cá có vẻ cắn câu. Hắn nịnh Tuyết một câu. 
-Bạn bè thì mỗi người mỗi khác. Hơi sức đâu mà em so sánh với mấy cô đó. Em là..."người đàng hoàng", khác họ mà. 
Tuyết nghe bùi tai, nàng làm bộ suy nghĩ một chút rồi e ấp trả lời: 
-Cũng được. Mà em chỉ được nghỉ có một ngày thứ hai thôi. 
-Thứ hai hay thứ ba, thứ tư có ăn thua gì đâu. Được đi chơi với Tuyết thì ngày nào đối với anh cùng đẹp, cùng vui hết. Vậy sáng thứ hai đúng 9 giờ anh đến đón em nhé ? 
Tuyết hốt hoảng: 
-Hỏng đưọc đâu, anh đừng đến nhà em anh Bạch ảnh thấy. Anh cứ đậu xe ở đầu đường, em đi bộ ra. 
-Cũng được. 
Hùng thở dài nhẹ nhõm. Trước khi đứng dây ra về, hắn không quên để lại trên bàn tờ giấy 5 đồng làm tiền "tip".


Thủy về đến nhà, nàng ngủ vùi một giấc. Lúc nàng giật mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã 2 giờ sáng. Sau mấy đêm thức trắng hành lạc. Thủy thấy rã từng khớp xương thớ thịt. Nhưng sau một giấc ngủ đầy đủ nàng đã lấy lại sức. Thủy nằm trằn trọc nhớ Hùng. Cuộc đời nàng từ lúc lớn lên lấy chồng rồi ly dị. Thủy chưa hề biết lạc thú ái ân. Thủy nghĩ bổn phận của nàng là phải: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Rồi ...chổng khu cho chồng nắc. Người chồng cũ của nàng cũng thế. Chỉ biết hùng hục hưởng thụ trên thân xác vợ chứ chưa bao giờ biết đến đưa nàng lên đến tuyệt đỉnh ái ân. Sau đó, Thủy gặp Bạch, lại cũng ...tương tự như chồng nàng ngày xưa. Mãi đến bây giờ Thủy mới gặp Hùng, một tay chơi lão luyện đã đem cho nàng những giây phút thần tiên trọn vẹn. Hùng lúc nào cũng thong thả. Chàng đưa nàng đi từ cảm giác nàng đến cảm giác khác. Cho đến khi náo nàng sướng đến mức độ khí tươm ra khắp các lỗ chân lông trên người mới thôi. Thủy mê Hùng quá sức rồi. Chỉ vắng chàng có một đêm mà Thủy đã cảm thấy nhớ nhung bức rức. Nàng nhắm mắt để đỗ lại giấc ngủ. Nhưng hình ảnh Hùng cứ hiện ra: to con, đẹp trai với con cặc to bất khuất, lúc nào cũng vương mình đứng dậy. Chỉ cần nhớ đến bấy nhiên đó, Thủy đã thấy lồn mình rạo rực, chỉ mong sao cho trời mau sàng để đến quán cà phê gặp chàng. 


Quán cà phê vảo buổi chủ nhật vô cùng tấp nập. Có lẽ cuộc sống ở Mỹ là vậy. Sau 6 ngày vất vả làm việc, sáng chủ nhật là cơ hội để anh em bè bạn gặp nhau, ngồi đấu láo, nhân nhi bên ly cà phê thơm ngát. Cả bốn cô tiếp viên: Loan, Thủy, Tuyết và Trâm đều bận bịu. hết bưng nước đến lau bàn, hết thêm trà đến lấy thuốc. Vừa làm việc, Thủy vừa ngóng ra cửa kiếm Hùng. Chàng bây giờ đã trở thành một nhu cầu cần thiết yếu trong đời sống Thủy. Nàng đã thầm nguyện với lòng là:" nếu hỏng phải là Hùng, nàng cũng mua nút chai về bịt kín, chứ nhất định không thèm cho mấy gã đàn ông phàm phu tục tử nào khác chơi." Mãi đến chập tối vẫn không thấy bóng dáng Hùng đâu cả. Thủy quýnh lên. Nàng muốn gọi phone kiếm chàng thì chợt nhớ ra. Từ xưa đến giờ, ngày nào Hùng cũng đến quán, nên nàng không nghĩ đến chuyện hỏi số điện thoại của Hùng làm gì. Rồi cũng đến giờ quán đóng cửa. Thủy thui thủi quá giang Tuyết về nhà như mọi hôm. Đến nhà, nàng ngồi thẩn thờ chờ đợi Hùng đến. Nhưng rồi chàng vẫn bật tăm. Thủy đành lên giường nằm thao thức với ý nghĩ là chàng bận công việc làm ăn... 


Tuyết chuẩn bị thật chu đáo. Mái tóc thề được nàng chải chuốt kỹ lưỡng. Đôi mắt được tô thêm bằng viết chì. Một chút phấn hồng đánh nhẹn lên má. Bao nhiêu đó mà Tuyết mất gần hai tiếng đồng hồ để sửa soạn. Lúc nàng bước ra, Bạch nhìn nàng ngạc nhiên: 
-Ủa, hôm nay nghĩ, sao hỏng ngủ thêm một chút. đi đâu mà diện đẹp vậy ? 
Tuyết cố giữ giọng tự nhiên: 
-Em đi chơi một chút, sẵn chụp vài tấm ảnh gởi về VN. 
Nói xong, Tuyết hấp tấp đi luôn ra cửa. Bạch nói theo: 
-Em đi với Thủy hả ? 
-Không. Chị Thủy mắc bán, em đi chơi với...bạn


Bạch lấy làm lạ. Từ xưa nay có bao giờ Tuyết có thái độ vậy đâu. Nàng muốn đi đâu cũng hỏi ý kiến, xin phép Bạch. Hôm nay, tự nhiên Tuyết dậy sớm, tắm táp, trang điểm rồi đi. Không ngăn được tò mò, Bạch rón rén đi bộ theo xa xa. Nơi đầu ngã ba nhà chàng, một gã thanh niên cao ráo, đẹp trai lịch sự đang đứng dựa lưng vào chiếc xe sport đỏ chói đợi Tuyết. Hai người vào xe. Rồi chiếc xe vọt như tên bay. Bạch đứng nhìn theo bần thần cả người. Nơi xứ lạ quê người, chỉ có hai anh em nương tựa nhau. Không cha không mẹ, không thân nhân nên Bạch thương em vô cùng. Đành rằng Tuyết đã lớn, nhưng lớn đâu có nghĩa là khôn. Bạch không cấm em có bạn trai. Nhưng ít ra Bạch phải biết lý lịch người đó. Đằng này, chỉ nhìn thoáng qua Bạch đã nghi ngờ Hùng là không phải loại đàng hoàng. Thanh niên mà áo quần đầu cổ láng bóng, xe cộ bảnh bao, rong chơi trong lúc mọi người vùi đầu kiếm tiền sống thì phải coi chừng. Bạch càng nghĩ càng lo cho Tuyết. Chàng chỉ mong em về để hỏi chuyện. Đã hơn 8,9 tối mà Tuyết vẫn chưa về, Bạch không thể nào kiên nhẫn được nữa. Chàng gọi phone đến quán cà phê, hỏi thăm các bạn làm chung của Tuyết vế gã thanh niên đó.


Nghe tiếng điện thoại reo, sẵn đứng bên cạnh đó, nên Loan bắt phone, nàng trả lời: 
-A lô, cà phê Bụi đời nghe đây. 
Bạch lúng túng tự giới thiệu: 
-Dạ..Tôi là anh của Tuyết. 
-Chào anh. hôm nay Tuyết nghĩ... 
-Vâng tôi biết, Tôi muốn hỏi cô có biết trong thời gian em tôi bán ở đó, nó có..bồ bịch với ai không ? 
Loan thật tình đáp: 
-Dạ không đâu. Tuyết nó hiền lắm anh ạ. Nhưng mà có chuyện gì không mà anh hỏi như vậy ? 
Bạch thật tình kể lại hết cho Loan nghe về câu chuyện buổi sáng nay. Xong chàng mới kể lể: 
-Chẳng biết sao mà tới giờ này nó vẫn chưa về. 
-Vậy chớ thằng đó tướng tá ra sao. Anh cò thấy nó không ? 
-Có. Tôi nhìn nó kỹ lắm. Tướng to con, tóc dài để ria mép, đi cái xe sport màu đỏ chói... 
Loan reo lên trong phone: 
-Rồi. Đúng rồi. Thằng...Hùng Bô. Cái thằng điếm thúi tối ngày đi dụ dỗ đàn bà con gái... 
Bạch run run hỏi tiếp: 
-Vậy cô có biết nó ở đâu không ? Chỉ giùm tôi để tôi đi bắt con Tuyết về. 
-Tôi có số phone nó đây. Nhưng điện thoại nó hỏng trả tiền nên bị cắt rồi. 
Để tôi chỉ nhà cho anh tới. Anh cứ đi đường...đến ngã tư...quẹo phải vô apartment...nhà nó số....


Bạch rối rít cám ơn Loan. Thủy nghe rõ cuộc đối thoại của Bạch và Loan, nhưng nàng vẫn làm như không biết gì hết. Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt. Thần tượng Hùng Bô của nàng đang theo đuổi Tuyết, cô bạn nhỏ ngây thơ mà nàng vẫn quí mến. Nghĩ đến chuyện giờ phút này, Hùng đang tuột quần Tuyết, leo lên mình Tuyết mà hành hạ, giốing như hắn đã từng hành hạ nàng, Thủy giận tìm mặt mày. Chịu đựng hết nổi, nàng bỏ mặt công việc, bước ra phía quán dùng điện thoại công cộng gọi về cho Bạch. Tiếng Bạch vang lên trong máy: 
-A lô
Thủy nói ngay: 
-Anh hả, em Thủy đây, nghe nói con Tuyết làm sao đó anh ? 
-Thủy hả em biết con Tuyết đi chơi với cậu nào từ sáng đến giờ chưa về..anh lo quá. 
-Anh biết thằng đó ra sao không ? 
-Chỉ thấy tướng nó bảnh lắm, để ria mép, đi xe sport đỏ chói. Anh hỏi cô Loan thì cổ nói nó là thằng Hùng Bô, chuyên môn lừa gái. 
Thủy chết điếng cả người. Vậy là đúng rồi. Hèn chi hai bữa nay hắn lặn mất tiêu, bỏ nàng nằm phơi chim một cách thê thảm. 
-Rồi bây giờ anh tính thế nào ? 
-Cô Loan mới chỉ nhà hắn cho anh. Anh định đi đến đó kêu Tuyết về.


Thủy càng giận tím ruột. Thì ra Loan đã biết nhà Hùng. Có nghĩa là hắn từng dẫn Loan về nhà để "thịt" Loan. Rồi hắn "thịt" nàng. Hôm nay thì "thịt" Tuyết. Thủy càng suy nghĩ càng thấy rõ cái mặt thật của Hùng Bô. Nàng cảm thấy thương hại tất cả các cô bạn đã là nạn nhân của hắn. Thủy mĩm một nụ cười chua chát. Trong đầu nàng nảy ra một quyết định. "Không thể nào kéo dài cái tình trạnh này được. Bằng mọi giá phải chấm dứt."
Nàng bảo Bạch: 
-Nếu anh muốn đi gọi Tuyết về thì...ghé rước em đi với, để em khuyên răn Tuyết. 
-Vậy em chuẩn bị đi nhé, anh tới liền. 
Trước khi lên xe với Bạch, Thủy vào nói nhỏ gì vào tai Loan. Chỉ thấy Loan gật gật đầu, miệng nói okê o kê. Đúng như lời chỉ dẫn của Loan, Bạch và Thủy tới đúng nơi thì thấy xe của Hùng đậu ở đó. Cửa nhà hắn đóng kín mít. Thủy bảo Bạch cứ ngồi trong xe. Một mình nàng đến gõ cửa. Suốt một ngày Hùng say sưa trên thân xác Tuyết, một cô gái còn trong trắng. Hắn trổ đủ ngón nghề để đưa Tuyết lên chín từng mây hoan lạc. Hùng biết Tuyết là gái tân, đụng đến đâu là dâm thủy ra đến đó. Cái thứ gái mới lớn, lại được ăn nhiều bơ sữa, được coi những tấm ảnh, những cuốn phim khêu gợi hằng ngày. Em nào lại hỏng... nứng lồn. Chỉ cần có cái hơi đàn ông thoáng qua là mấy em đủ chảy nước rồi. Nhưng cái khó là làm sao cho các em sướng đến mức độ quên sợ quên đau. Hùng đã đạt đến tiêu chuẩu đó. Hắn phá trinh Tuyết một cách dễ dàng. Lúc đầu cặc hắn đâm sâu, phá vỡ màng trinh của Tuyết. Hắn để ý chỉ thấy Tuyết rướn người lên, nhăn mặt rên một tiếng " ???ƯƯ'". Vậy là xong. Chờ cho Tuyết bình tỉnh, hắn lại nhắp nhắp thật chậm, thật êm ái để Tuyết khỏi thấy đau rát. Sau phút đầu tiên. Một trăm cô gái như một, cô nào cùng khóc thút thít. Tuyết cũng vậy. Đồng ý là lồn nàng cũng hơi rát. Nhưng mà rát sướng chớ chả có gì mà phải khóc. Tuy vậy, nước mắt vẫn chảy lăn dài xuống hai má. Hùng Bô nghĩ trong đầu:" Đụ mẹ, sướng chết mẹ mà sao con nào cũng khóc tấm tức vậy cà?". Rồi hắn nằm suy nghĩ lẫn thẫn một hồi thì tìm ra chân lý. "A, thì ra em nào lần đầu được chơi cũng khóc chẳng phải vì tiếc rẽ vì chữ trinh đáng giá ngàn vàng mà các em tiếc rẽ là vì: Chơi sướng như vậy mà tại sao tới bây giờ mình mới chơi. Khóc là vì tiếc thời gian đã phơi chim một cách lãng phí mà thôi." 


Sau những giây phút sung sướng tột đỉnh, Tuyết nằm rũ ra như một thây ma. Trong người nàng lâng lâng đủ thứ cảm giác mới lạ. Vừa đau, vừa rát, vừa sướng, vừa mừng, vừa lo. Nàng lo là vì đã quá khuya. Chẳng biết anh Bạch nghĩ thế nào ? Có đi tìm nàng không ? Tuyết xoay qua Hùng lo lắng hỏi: 
-Mấy giờ rồi anh ? Chắc em phải về. 
Hùng thấy cũng đã đủ "đô" rồi. Thường thường Hùng phá trinh em nào rồi hắn cũng chỉ làm một phát thôi. Sau đó, 5,7 ngày cho chim em kéo da non, ngứa ngáy tự động đến nạp thịt cho hắn. Đến chừng đó hắn mới thấy sướng thật sự. Vậy mà nội ngày hôm nay, Hùng đã chơi Tuyết tổng cộng ba lần rồi. Hùng đã xuất khí ba lần, có nghĩa là Tuyết phải ra ít lắm là 9 lần. Hùng thấy đã đủ. Vả lại, hắn nghĩ Tuyết cũng chẳng còn nước nôi gì nữa mà chơi. Nghe Tuyết hỏi, Hùng đưa tay nhìn đồng hồ. Mới hơn 1:00 giờ hơn. Nhưng hắn đáp tỉnh queo: 
-Cũng...12 giờ rồi đó em.


Tuyết hốt hoảng: 
-Thôi, anh đưa em về đi. Sợ anh Bạch ở nhà lo. 
-Em lớn rồi chớ có phải con nít đâu mà đụng một chút là anh Bạch, anh Bạch. 
-Nhưng mà dù sao em cũng phải về, để sáng mai còn đi làm nữa. 
Hùng Bô vừa mệt, vừa buồn ngủ lại bị Tuyết nhất định đòi về. Bất đắc dĩ hắn phải mặc đồ vào, tay cầm chìa khóa xe sẵn sàng. Thì cũng vừa lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Nhìn thấy Tuyết cũng đã ăn mặc chỉnh tề. Hùng Bô mạnh dạn đến mở cửa. Cánh cửa về bặt ra, Hùng Bô lạnh người khi thấy người gõ cửa là Thủy. Hắn cố gắng giữ bình tỉnh hỏi: 
-Ủa, Thủy, sao em biết anh ở đây ? 
-Em nhờ Loan chỉ. 
Hùng lúng túng, chưa biết xử trí ra sao thì Thủy đã nói tiếp: 
-Nghe nói Tuyết có đến đây chơi nên anh Bạch nhờ em chỉ đường để đón Tuyết về, sáng mai còn đi làm sớm. 
Hùng nhanh nhẩu lấp liếm: 
-Ôi, hai anh em đi xi nê, shopping cả ngày. Mới ghé nhà để anh thay đồ. Định đưa Tuyết về thì Thủy tới may quá. 
-Thôi anh khỏi đưa, Anh Bạch chở Tuyết về được rồi. 
Rồi Thủy quay sang Tuyết nảy giờ vẵn đứng chết cứng một góc, nàng nói: 
-Thôi, Tuyết về để anh Bạch chờ. Xe ảnh kia kìa. 
Vừa nói Thủy vừa chỉ cho Tuyết chiếc xe của Bạch. Tuyết lí nhí nói một câu gì đó chẳng ai nghe được, rồi lủi thủi đi ra xe Bạch. Chiếc xe trở ra đường và lao vào trong bóng đêm. Còn lại hai người, Thủy lôi Hùng vào nhà. Nàng đánh lạc hướng nghi ngờ của Hùng. 
-Anh đi đâu mà mấy bữa nay không thấy tới quán? Làm em chờ anh muốn chết hà. 
Hùng không biết Thủy đã biết được điều gì chưa nên hắn đáp lấp lững: 
-Ờ, anh cũng bận một chút chuyện riêng. 
Thủy vừa ôm Hùng, vừa nhỏng nhẽo. Làm như nàng chưa biết chuyện hắn lơ nàng, đeo theo Tuyết. 
-Mấy hôm nay, chắc anh đi chơi với cô nào chứ gì? 
-Tầm bậy, đi với ai đâu ? 
-Còn chối nữa hả, chớ ai mới ở đây ra đó. 
Hùng Bô vẫn lẽo mép, chối biến: 
-À, em nói tuyết hả, anh chỉ coi nó như em gái thôi. 
-Con người ta....còn con gái đó. Coi chừng nghe chưa. 
Hùng giả nai. 
-Coi chừng cái gì ? 
-Con người ta là con gái mới lớn còn trinh, Thứ đó mà anh chơi...lâu ra lắm à 
-Cái gì lâu ra ? 
-Thì...ở tù lâu ra chứ cái gì. 
Thủy vừa nói, vừa cười vui vẻ. Hùng thấy...tai qua nạn khỏi. Thủy không ghen tương, làm ầm lên là may mắn lắm rồi. hắn chối bay chối biến: 
-Em nói tầm bậy không hà. Ai mà nỡ lòng nào chơi Tuyết. Mang tội chết. 
-Thiệt hôn, để em khám lại coi. 


Vừa nói, Thủy vừa đè Hùng ra giường. Nàng đưa tay cởi bỏ hết áo quần hai người, rồi bắt đầu cúi xuống ngậm lấy cái củ cặc đang no nê của Hùng mà liếm lấp. Hùng quần Tuyết từ sáng đến gìờ là ba phát. Hắn cũng đã nhừ tử rồi. Nhưng nếu không nứng nổi thì có nghĩa là hắn nói láo với Thủy. Vì vậy, Hùng cũng vận dụng hơi tàn, ráng cho đầu khất ngẩng cao, cố chứng tỏ cho Thủy thấy là hắn và Tuyết chỉ gặp nhau trong vòng lễ giáo. Thủy vẫn mân mê, liếm láp cho cu Hùng thật cứng, rồi tự động leo lên mình Hùng mà phi ngựa. Thủy ngồi trên mình hùng. Nàng nhỗm lên nhỗm xuống gần cả giờ đồng hồ mà hắn vẫn chưa ra. Trong khi Thủy đã ra dầm dề. Khí nàng tuôn ra ướt nhẹp cả cặc, dái Hùng. Hắn chẳng còn hứng thú gì nữa. Bây giờ hắn chỉ muốn được nằm yên, ngủ nghê một giấc cho lại sức. Nằm dưới nhìn lên, thấy Thủy đã quá mệt vì khí ra quá nhiều nên hắn muốn kết thúc cuộc vui cho rồi. Hùng ngồi dậy, đè ngữa Thủy xuống rồi bắt đầu nắn nàng như máy. Thủy đã thiếu Hùng mấy ngày nay, giờ nàng đã được thỏa mãn hoàn toàn. Thủy rên xiết liền miệng. 
-Ư..ư...sướng quá, Hùng ơi...sướng em quá... 
( Hãy truy cập :http://sex.3vn.us/ luôn cập nhật doc truyen sex mới nhất)
Hùng ráng nắc mạnh liên tục một hơi cho khí tuôn ra. Rồi chẳng cần rửa ráy gì cả, hắn ngã quay ra. Không đầy 2 phút sau, tiếng ngáy của Hùng đã vang lên đều đặn. Chờ thêm 5-10 phút nữa cho Hùng ngủ say, Thủy mới rón rén mặc áo vào tươm tất. Nàng mở xách tay lấy ra một lưỡi dao lam mới toanh. Rồi một tay cầm cu Hùng kéo ra, tay kia nàng cắc nhanh một nhát thật mạnh. Cái khúc thịt bị cắc đã nằm gọn trong tay nàng. Đang ngủ say, Hùng chợt thét lên một tiếng đau đớn. Khi hắn nhận ra được là chuyện gì đã xảy ra, thì Thủy đã xuống tới đường. Một chiếc xe đậu sẵn đó tự bao giờ, mở máy phóng đi. Ngồi trong xe, Thủy chờ cho xe chạy thật xa mới đưa cái khúc gân đỏ hoét máu me cho người bạn xem, trước khi quăng ra giữa đường freeway cho xe khác cán. Người lái xe cười khằng khặc nói với Thủy: 
-Uổng quá, sao mày không để cho tao đem về ngâm rượu. 
Tiếng cười và giọng nói nghe quen quen, hình như là tiếng của Loan. 


Hết