Không ai ngờ nổi một cô gái có dáng dấp hiền lành, đẹp, mái tóc thề học sinh, và nhất là số tuổi 15 như Hằng, lại có thể là một gái gọi.
Hằng đứng buốn rã rượi. Ðầu hơi cúi, vì sợ, và vì mắc cở. Mái tóc hai bên phủ xòa che bớt gương mặt hơi xanh xao vì mất ngủ, vì bụng đói. Ông cảnh sát trưởng hỏi:
- Cô tên là ...
- Dạ, Tăng Thị Kim Hằng
- Tuổi cô là ...
- Dạ, 15
- Cha cô là ...
- Ông Tăng Hoàng, chủ nhà máy cưa Phương Mai, Biên Hòa
- Mẹ cô là ...
- Bà Phạm Thị Ngọc Qúy
- Cô vẫn còn đi học ?
- Dạ truyen sex
- Tại sao gia đình khá giả, con nhà danh giá, cô không chịu học, mà lại đi làm gái gọi ? Cô có biết gái gọi với đĩ cùng một nghĩa không ?
- Dạ không
- Cô không nên trả lời cứng đầu với tôi như đã từng làm với những điều tra viên khác. Hay cô tưởng cô còn quá nhỏ tuổi rồi pháp luật không làm gì đuợc cô ?
Kim Hằng hơi cúi thấp mặt hơn, che một nụ cười
truyen sex
- Tôi nói như thế có gì khôi hài mà cô cười ?. Ông cảnh sát trưởng hỏi
- Thưa, ông nói rất nghiêm túc, nhưng không đúng. Hằng trả lời
- Không đúng ? Cô dám trả lời với tôi như thế hả ?
- Thưa, đây là cuộc phỏng vấn tay đôi. Ông hỏi - tôi trả lời. Ông hỏi mà tôi không trả lời thì ông bảo tôi cứng đầu. Còn tôi cố trả lời sự thật, thì ông bảo là tôi hỗn. Vậy thì ông có muốn tôi im lặng không ?
Nhìn Hằng một lúc lâu, im lặng, ông cảnh sát trưởng thở ra một cái - ông thở ra vì nhan sắc của Hằng quả thật là đẹp. Không phải đẹp thơ ngây như cô gái mới dậy thì. Mà là sắc đẹp của một phụ nữ từng trải. Ông cầm thẻ học sinh của Hằng đọc kỹ lần nữa, nhìn Hằng, lại thở ra. Cái thở ra lần này vì ông tiếc cho cái nhan sắc đẹp não nùng, mà lại làm vật chơi cho thiên hạ sớm quá. Chừng vài tuổi nữa thôi, nhan sắc này có thể làm sập một chế độ, hay ít ra là tiêu ghế một tỉng trưởng. Ngắm Hằng xong, ông bảo:
- Không sao, tôi thích người đối thoại thẳng thắn như cô. Có thể nào cho tôi biết tôi đã nói sai chỗ nào ?
- Thưa, ông bảo, gái gọi với đĩ cũng như nhau là "sai". Ðĩ là hạng gái nghèo, vào bán thân ở một ổ điếm. Họ phải chấp nhận ngủ với bất cứ người nào không kể già, trẻ, bè, lớn, sang, hèn, có học, hay ngu dốt, để kiếm tiền nuôi thân, nuôi gia đình. Còn gái gọi, như ai tôi không biết, còn như tôi thì hoàn toàn không vì tiền
Ông cảnh sát trưởng trợn mắt, lột kiếng cận ra, miệng hơi há:
- Cô có tự phụ thái quá không ? Cô đi làm đĩ, ủa quên, cô đi làm gái gọi mà không vì tiền thì vì cái gì ?
- Tôi biết thế nào ông cũng nóng vì những điều ông không biết. Tôi tưởng ngồi ở cái ghế cảnh sát trưởng như ông, ông phải biết, hoặc phải được huấn luyện kỹ càng về tâm lý phạm nhân, hoặc hiểu biết tận trường nếp sống của xã hội. Ngoài xã hội đang có những biến đổi thiên hình vạn trạng. Có thể khác với thời, với tuổi của ông - có cái hay hơn, có cái dở hơn - nhưng nó đang thay đổi - ông khư khư sống trong mớ hiểu biết chủ quan, rối kết tội bừa bãi hạng phạm nhân như tôi. Tôi nghĩ, có thể ông đã lầm!
Ông đạp bàn la lớn với Kim Hằng:
- Cô đừng quên tôi đáng tuổi cha của cô nghe không ?
- Ông tưởng những người lớn tuổi không bao giờ sai hay sao ?
Thấy Kim Hằng trả lời tự tin quá, ông cảnh sát trưởng hạ giọng:
- Ðược rồi, cô nói rõ hơn - đĩ và gái gọi khác nhau chỗ nào ? Cô bảo cô làm gái gọi mà không phải vì tiền, thì vì cái gí ?
- Thưa ông cảnh sát trưởng, có lẽ tôi phải khai rõ, thật rõ hết buổi sáng nay, may ra ông mới hiểu vì sao tôi làm gái gọi. Và, ông bảo, tuổi ông bằng tuổi cha tôi, tôi xin ông nghe tôi như người cha nghe đứa con tự tình. Chứ đừng với tư cách người đại diện pháp luật nghe một phạm nhân tự khai. Và nếu được như thế, tôi xin phòng điều tra này chỉ còn mình ông và tôi, cho tôi được tự nhiên - có được không ?
Ngẫm nghĩ một lúc, ông cảnh sát trưởng ra lệnh cho cô thư ký và người nữ cảnh sát bước ra, nhưng ông bảo vặn thêm một ngọn đèn nữa cho căn phòng sáng sủa hơn. Có lẽ, có lẽ thôi, ông cảnh sát trưởng muốn có ánh sáng để lương tâm ông không u tối. Hoặc có thể, cái dung nhan và những lời khai thành thật của Kim Hằng sẽ làm ông nghiêng lệch cán cân công lý! Ông bảo:
- Nghe giọng nói yếu ớt của cô, tôi đoán không lầm, hình như cô đang đói bụng ?
- Dạ, điều đó thí ông đúng
Ông bấm chuông, kêu người phụ tá vào bảo thực hiện một phần ăn sáng. 5 phút sau, người phụ tá bước vào với ổ bánh mì thịt, hai trái chuôi, và ly cà phê sữa.
Kim Hằng cầm phần ăn, lại tủm tỉm cười. Ông cảnh sát trưởng hơi nhột, hỏi cách lịch sự:
- Sao cô lại cười - đạm bạc quá phải không ?
- Dạ, không. Phạm nhân mà được ông đối đãi như vầy, là hạnh phúc quá rối. Tôi cười bởi vì thấy hai trái chuối.
- Cô cười vì hai trái chuối ? Tại sao ?
- Dạ, vì dưới phòng giam phụ nữ, tô thấy có tấm yết thị "Cấm thân nhân tiếp tế chuối giả và hột é". Còn ở đây, tôi cũng là nữ phạm nhân, sao được ông cho "dùng" đến hai trái chuối ?
- Cô lại bắt đầu diễu cợt, khiếm nhã với tôi. Dưới phòng giam tôi cấm như thế là ... là ... không biết tôi có nên nói cho cô hiểu không. Tôi cấm như thế là ...
- ... là vì ông sợ nữ phạm nhân dùng chuối để thủ dâm ?
Ông cảnh sát trưởng, một lần nữa, trợn trắng cặp mắt, há mồm:
- Hả ? Cô ...cô biết rõ như thế à ?
- Thưa ông cảnh sát trưởng, tôi còn biết những chuyện động trời hơn như thế nữa kìa.
Câu đó, Kim Hằng thấp giọng hơn, một cách cố ý. Nói xong, cô nhìn phản ứng gương mặt ông cảnh sát trưởng. Màu đỏ như uống rượu phá tý bẻng lẻng như con trai mới lớn. Ông vờ nhìn cuốn lịch trên bàn, chồng hồ sơ, hai tay bối rối vơ cây viết gõ gõ trên mặt kiếng dầy, tằng hắng một cái rồi tiếp:
- Cô ăn sáng nhanh đi, rồi khai hết ra cho tôi nghe...
Kim Hằng lột một nửa quà chuối già cho vào mồm. Nhưng cô không ăn mà mút mút như ăn cà rem, và mắt cô nhìn đăm đăm ông cảnh sát trưởng. Có phải chỉ vậy không đâu, Kim Hằng còn diễn tả cặp mắt đã tình tứ thêm nồng nàn quyến rũ hơn. Có lúc Kim Hằng cho hẳn nửa quả vào mồm, rồi se cặp môi lại, rút chuối ra. Lặp lại nhiều lần như thế, Hằng thấy ông mất hẳn vẻ nghiêm nghị, sắc lạnh, như phút đầu nàng mới bước vào - Ông dựa lưng ra sau ghế, vờ ngước lên trần nhà, nhưng mắt không rời Hằng, nói nho nhỏ:
- Cô ...cô bảo cô còn biết những điều hơn việc nũ phạm có thể thủ dâm bằng chuối ?
- Dạ
- Ví dụ ?
- Ví dụ, em có một vibrator bằng cao su, rung tự động.
- Vibrator bằng cao su, rung tự động ? là cái gì ? Ông cảnh sát trưởng chồm tới hỏi Kim Hằng. Tôi chưa từng nghe ai nói cái đó !
- Bởi vậy, hồi nãy em có nói cho ông biết, là xã hội ngoài kia đang thay đổi thiên hình vạn trạng. Vibrator là một ...(nhỏ giọng) con cặc giả. Hình thù giống hệt vật quý của đàn ông, hơi lớn hơn. Bên trong có pin. Bấm lên thì nó rung và ...nắc tới. Ðàn bà góa, hay có chồngrồi mà dâm quá, hay dùng cái này để tự thỏa mãn. truyen sex hay
- Cô không phải đàn bà góa, hay có chồng, sao cô cũng có ?
- Thưa, tại em dâm.
Quả thực ông cảnh sát trưởng không nghe gì hết, phải chồm tới, lấy tay che vành tai, xin Kim Hằng lập lại. Giọng Kim Hằng hơi lớn hơn:
- Tại em dâm. Phải dùng nó mới thỏa mãn. Ðàn ông nhiều người vụng về. Nhất là khách của em. Gặp em là họ "nhai" ngấu nghiến, vội vàng như ăn đĩa "bê thui tái". Sao cho thỏa cơn thèm - sao cho đáng đồng tiền bát gạo - cho nên họ chẳng bao giờ kéo dài được quá 10 phút. Còn với cái vibrator này, em có thể tha hồ chìm trong khoái lạc, có khi một tiếng đồng hồ, có khi hơn. Bởi vì mình biết điều khiển nó, thì mình biết mình cần gì, ngứa ở đâu, chơi thế nào mới đạt tuyệt đỉnh. Tình dục phải kéo dài, không phải đánh du kích, mà chỉ bấn sẻ là xong.
- Nghe tới đó, cái mặt ông cảnh sát trưởng ngu như thằng mán trên rừng. Ông đờ đẫn, bủn rủn, ngây ngất theo từng câu nói đầy khiêu gợi của Kim Hằng - Hằng vừa dứt giọng, thì ông vội đưa bàn tay hứng giọt nước miếng trào khỏi môi dưới. Nói:
- Ðây là phòng điều tra, chốn công đường, chớ không phải là nhà tư của tôi, ủa, của cô. Cô không được phép dùng lời hoa tình để lung lạc tôi! Làm cho tôi không tập trung được trí óc để nghe lời khai...
Kim Hằng lại cho miệng cười khúc khích:
- Dạ, tại ông bắt em, ủa, tôi phải khai những hiểu biết nhiều hơn về việc đàn bà thủ dâm bằng chuối...
- À há. Quên! Mà sao cô đang xưng với tôi là EM, bây giờ lại trở giọng xưng là Tôi ?
- Dạ, tại ...đây là phòng điều tra, chốn công đường, chớ không phải lá nhà tư của tụi mình, ủa quên, của em...
Cặp mắt Kim Hằng vô cùng lãng mạ, lẳng lơ khi nói câu đó. Hình như cõi lòng ông cảnh sát trưởng có hơi bị lung lạc, cảm động khi nghe Kim Hằng bảo "nhà tư của tụi mình". Ông đang nhìn Hằng mà trí óc bay tận đâu đâu, làm cặp mắt ông dại hẳn đi. Kim Hằng nói những câu rất bình thường, nhưng lúc đó, là những mũi tên tẩm độc làm ông cảnh sát trưởng ngất ngư như người say rượu mạnh. Càng say ông càng nói lang bang, giọng cũng không còn chững chạc như người thay mặt công lý hài tội phạm nhân:
- Cô nói sao ? Mười lăm tuổi mà cô đã biết dùng vibrator để thủ dâm ? Ở Saigon làm gì có bán thứ đó ?
- Dạ, ông nói đúng. Vì không có nên em đã mượn tạm của mẹ em xài đỡ. Mẹ em order mua tận Hoa Kỳ mới có.
- Cô nói sao ? Mẹ cô cũng dùng loại máy thủ dâm này ? Cha của cô còn sống không ?
- Dạ, còn, mà như đã chết.
- Tôi chưa nghe ai trả lời nghịch tai như thế. Cha của cô còn sống mà như đã chết ? Là thế nào ?
- Dạ, là, lâu lắm, ông ta mới ân ái với mẹ một lần. Và lần nào cũng thiếu tình yêu. Ông làm như bổn phận của một người chồng, chớ không phải bổn phận của một người tình. Người tình thì phải làm tình chớ không phải "đóng hụi chết" như lời mẹ em kể lại.
- Cô biết hơi nhiều đó! Nhưng cô phải hiểu, đã là vợ chồng, nhất là đã có con với nhau, tình yêu có khi phai lạt đi phần nào chớ. Làm sao như hồi mới cưới được.
- Dạ, ông nói đúng. Nhưng trong lúc đó mẹ em, hay những người đàn bà đã có chồng, ngày càng đòi hỏi việc phòng the nhiều hơn, thúc bách hơn, và nhất là phải dữ dội hơn!!!
"Chẳng thà không biết thì thôi
Biết rồi, chả hiểu đến hồi nào ngưng"
Kim Hằng ngâm hẳn hai câu thơ đó lên bằng giọng rất trữ tình, quyến rũ cho ông cảnh sát trưởng nghe. Ông lùng bùng hai lỗi tai. Ðầu óc ông như bị ly rượu mạnh nhào nặn. Ông thấy căn phòng máy lạnh lúc đó quay mòng mòng. Bàn ghế xiu vẹo, nhào lộn. Trái chuối đã bóc trần và thụt vào, trào ra, trên cặp môi đỏ nhạt của Kim Hằng.
Ông miên mang nghĩ đến thân phận ông với bà vợ 32 tuổi ở nhà. Bà người Mỹ Tho - quá bận việc ở công sở vào những ngày giới nghiêm, ông cảnh sát trưởng có khi quên không đếm xỉa gì đến bà xã ở nhà. Gái Mỹ Tho, lồn kho ba trách, có thèm lắm, mà cũng không dám mở mồm đòi hỏi.
Ðiều suy nghĩ ông lúc này là: không biết những giai đoạn "chiến trường" im lặng như thế, bà xã có dùng chuối hay gì gì khác để thỏa mãn cho đỡ thèm như má của Kim Hằng không ? Hoặc tệ hơn nữa, những đêm ông không có ở nhà, bà có leo rào qua nhà thằng Hạnh, thằng Cơ để "ăn vụng" không ?
Thấy ông cảnh sát trưởng im lặng. Kim Hằng hỏi:
-Ông suy nghĩ gì lâu vậy, ông cảnh sát trưởng ?
Ông chối phăng, không dám nói thật điều mình nghĩ:
- À không, tôi đang nghĩ ai mà ác ôn dám chế ra loại máy thủ dâm như cô vừa nói để đàn bà "phản bội" chồng ?
- Em nghĩ ông phải cám ơn những nhà sản xuất đó mới đúng chớ. Ðàn bà họ phải xài vibrator vì chồng họ không đầy đủ bổn phận. Chớ họ có vác xác đi chơi bậy bạ như em đâu mà gọi là phản bội. Ðàn bà đã xài máy thủ dâm này rồi, cũng chẳng cần phải ngoại tình làm chi cho mệt.
- Cô đã xài máy này, còn làm nghề gái gọi ?
- Dạ, đó, đó là điều em sắp kể cho ông nghe đây. Em là gái út trong một gia đình giàu, có ba chị em. Người chị lớn đi tu giòng Khấn Hứa, nhưng đã bỏ giòng sau 6 năm, về lấy chồngm sau khi đã hoang chơi một thời gian. Chị thứ nhì là chị Phúc, giáo sư trường Nguyễn Bá Tòng, hiện đã ra riêng, sống bí mật với cậu bé có 16 tuổi ở vùng Chợ Ðuổi. Còn mỗi mình em, sống bên người mẹ có thể nói là hơi thác loạn.
Không có chuyện dâm đãng nào của bà làm với ba em, cho tới các nhân tình, mà lọt khỏi mắt em! Nhưng nói cho thật đúng, thì người gieo vào đầu óc em những hình ảnh dâm đãng nhất, phải kể bà chị cả.
Ông cảnh sát trưởng chậm lại, nhắc nhở:
- Cô nên nhớ lời khai của cô đang được thâu âm để làm bằng. Cô phải khai đúng sự thật, không thêm, không bớt!
- Ông có cần tôi đặt tay lên Thánh Kinh để thề không ?
- Khỏi cần. Kể tiếp.
Một buổi trưa, em cầm sào ra thọc nhản ở cây mọc gần garnge - Em bỗng nghe tiếng rên của chị Diễm:
- Toản ơi! Anh nhìn kỹ xem lồn em có đẹp gấp mấy lần của mẹ em không? Ư banh rộng ra nhìn đi! Đẹp phải không? Vậy anh đừng đụ với mẹ em nữa nhen. Một mình em thôi nhen. Đó Toản, bú mạnh đi, ui đã quá chàng ơi!!!
Em lìêu dơ bẩn cái áo dầm, bò sát lườn xe, nấp ở dống vỏ xe cao quá đầu. Tử đó, em hé mắt quan sát: chị Diễm cổi truồng, ngồi dựa ngửa vào cái ghế mây cũ. Hai bắp vế dang rộng ra. Toản quỳ dưới đất, hai tay níu đùi chị Diễm, lưỡi quét thật êm đềm lồn bà chị. Diễm ngậm mồm, không la nữa mà chỉ rên như đang bị sốt.
Không phải đây là ìân đầu tiên em thấy cảnh bú lồn. Trước đây em tửng lén nhìn cảnh ba bú mẹ em, hoặc thầy kèm toán bú chị Phúc, kế phòng em. Nhưng cảnh tài xế Toản đang vạch háng chị Diễm để ngậm hột le nút, làm em bị khiêu gợi tối đa. Có lẽ do em đứng cận kề quá chăng? Em thấy tửng sợi lông đen, quăn tít của
chị Diễm dựng ngược lên. Từng sợi gân xanh chạy trên bắp vế trằng ngầm của chị. Gương mặt nhăn rúm như muốn khóc của chị tỏa ra nét dâm đảng của một người tửng trải chớ không phải là nữ tu. Lúc Toản ngậm hẳn hột le vào mồm mà
bú thì chị Diễm la:
- Trời ơi ? Tại sao tôi đánh mất sáu năm trong chủng viện? Sáu năm, hột le đó gần chai cứng vì ngón tay tôi đêm nào cũng chà nó, xe nó... Toản ơi, em chỉ xin anh đửng gần gũi mẹ em nữa. Ghen quá, làm em xanh xao, khổ sở lắm Toản
ơi!
Toản nhắm mắt, miệt mài bú. Hmh như anh dùng đầu lưỡi klch thích đầu hột, làm cái thân chị Diễm giật lên từng hồi như bị ai chích điện - Răng chị bậm cứng môi dưới, để mồ hôi tự động vã ra như tắm. Và, thưa ông Cảnh sát Trưởng - Chỉ cần đứng đó xem cảnh dâm dật, cửa mình của em cũng bị ướt nhẹt như đang bị ai bú.
Kim Hằng diễn tả gương mặt khoái lạc cực điểm.
Ông Cảnh sát Trưởng thu hút, cũng bặm môi theo hồi nào không biết. Biết là chiêu của mình đang đánh hạ Cảnh sát Trường, Kim Hằng bồi thêm:
- Năm đó em mới 13. Tất cả trên thân người em như búp hoa vửa hé nhụy. Tuổi của trinh trắng, mộng mơ, của tò mò, tháy máy. Mà cũng là tuổi dễ bị hư hỏng, nếu có ai xúi đẩy vào thế giới tình dục trắng trợn. Như loại tình aục của chị Diễm, chị Phúc... Cả hai chị không kiêng dè trước cô em gái út 13 - Họ làm tình phòng kế cận mà mồm la lớn như đang ở ngoài chợ. Hay họ cố tình lôi kéo cả em vào cuộc chơi mà trong nhà, tử ba mẹ, các chị, không ai là không mêt .
Miệng Hằng nói, mà hai bàn tay thì mân mê trái chuối một cách thân thương, trìu mến, như đang nựng một đương vật. Có lúc Hằng đưa quả chuối lên mũi hôn, rồi le lưới liếm một đường dài. Ông Cảnh sát Trưởng cho một tay vào túi quần, đè sát dương vật của ông xuống. Nó cứng ngắt, cứng như khúc củi, ông sợ nó cộm phần quần ở háng. Nếu rủi phải đứng dậy, ông sợ Kim Hằng trông thấy, sẽ chẳng còn nghiêm minh chốn công đường nữa. ác thay, càng đến đoạn hấp dẫn mê ly, Kim Hằng càng ếm giọng nhỏ lại - Ông phải chồm tới, lắng nghe lắm, mới lọt được vài chữ. Bực mình vì có khi nghe được, có khi không, Ông ra lệnh cho Kim Hằng đứng lên, kéo sát ghế đến bàn làm việc của ông, ngồi đối diện.
Kim Hằng lại thắng thêm một keo nữa - Quả tim của Cảnh sát Trưởng tướng như đã chai đá một cách máy móc suốt 30 năm làm nghề Cảnh sát, bây giờ đang mềm nhũn, rung động tửng hồi theo lời khai của Kim Hằng - Nhất là khi em đã
kéo ghế ngồi sát gần ông. Tay Kim Hằng vẫn mân mê thân thương quả chuối, kể tiếp:
- Chị Diễm chịu hết nổi phải la, phải gào khi Tài xế Toản le đầu lưỡi nhọn liếm lăng tăng vùng da non bắp vế trắng ngầm của Diễm lên đến đầu gối. Em chưa từng nhìn thấy cảnh đó trước đây? Toản liếm rất êm đềm, nhẹ nhàng, mà sao chị Diễn quằn quại, vùng vẫy như con cá mắc cạn trên sình. Mười ngón chân chị chúm lại, Hai bàn chân triễn thẳng ra. Tay chị bóp mạnh đôi vú:
- Đừng làm thế này với ai hết nhen Toản. Mê quá anh ơi. Anh làm nước của em ra ướt hết cửa mình rồi, Toản biết không? úi, mê ly hơn làm tình nữa - Khoái lạc hơn lúc chúng mình ôm nhau đụ nữa, Toản ơi? úi, chổ đó da non lắm mình ơi, liếm nhè nhẹ thôi, úi, chết con Chúa ơi, may mà con không tiêp tục đi tu, nếu còn, chắc con lấy luôn các ông cha trong giòng quá? Tại sao đụ mà có tội hả Chúa. Nếu đụ là có tội, tại sao ngài sinh ra con người, còn thêm phần tình dục? Đâu phải chỉ loài người - Muôn thú, cây cỏ, âm dương, ngày đêm, đều có tình dục... úi Toản ơi đửng liếm chỗ đó dơ lắm, chỗ... đó... là... đừng... mình, đừng. Trời ơi, anh dám đâm luôn lưỡi.. vô đó. hả... úi Chúa ơi, nó... đụ lỗ đít con kìa. truyen sex moi
Nói xong, chị Diễm cầm hai ngón tay anh Tài xế, thọc vào lồn chị, bắt Toản phải thụt, phải móc, cho chị sướng... Nhìn thấy vậy, em cũng bắt chước cho một ngón vào lồn mình, thụt mạnh - Mắt em đổ hoa đôm đốm. Lần đầu tiên ngón tay thọc vào cửa mình. Cảm giác sướng tê tái, sướng thần sầu làm em suýt té ngã tới phía trước. Em cố gượng lại để tiếp tục nhìn Toản bút đít chị Diễm.., Ông Cảnh sát Trưởng vô cùng bối rốl - Phần ông sợ nhân viên ngoài kia có thể nghe lén, dòm
lén - Phần ông lo sẽ có điện thoại bất ngờ reo lên làm gián đoạn cuộc "hỏi cung" nữ phạm nhân 15 tuổi Kim Hằng. Phần nữa, là ông lo chính ông cũng sẽ bị cuốn hút vào cái không khí dâm đảng của lời Kim Hằng khai. Cả một đời ông chưa bao giờ được hân hạnh nghe ai kể chuyện dâm cách hấp dẫn như thế, Bỗng ông
nghe chiếc giày chân trái của ông có bàn chân Kim Hằng đặt lên, nhấn mạnh. Đúng ra, ông phải rút chân lại, không cho Hằng tấn công trắng trợn. Nhưng... ông đã yếu đuối, không những chấp nhận, mà còn muốn Hằng đặt nốt chân kia lên chiếc giày còn lại của ông.
Dưới bàn thì kể như kín đáo, vì có hai thành bàn che. Thế mà ông Cảnh sát Trưởng có cảm tưởng như nó trống trải lắm, ai cũng nhìn thấy. Lúc nãy, khi Kim Hằng nhỏ giọng, vì nàng âm mưu được ngồi gần ông Cảnh sát Trúởng hơn,
để xổ các thủ thuật chài dụ, phải làm sao cho ông này trở thành một trong những cừu non của nàng mới chịu. Bàn chân trần của Kim Hằng không đứng ở đó. Nàng xuyên ông quần, cho chân lên dần vuết ve ống quyển ông Cảnh sát Trưởng. Ông này nói một câu lãng è:
- Cũng gần đến giờ cơm trưa rồi chớ giỡn sao? Hay là... ông đi ăn cơm trưa, khi trở lại, em kể tiếp?
- À không, không.., tôi phải kết thúc hồ sơ của cô nội buổi nay để chuyển qua biện lý. Nhưng... cô còn nhỏ quá~ chắc, chắc tôi chỉ gởi cô đi một trung tâm hoàn lương cho thiếu nhi thôi...
Ông nói câu. đó với gương mặt sượng sùng - Hình như nói cho có lời mà nói. Còn nội tâm ông thì không phải thế - Nội tâm ông là mong Kim Hằng nói tiếp thật tận tường lý do tại sao Hằng trở thành gái gọi. Ông càng nóng ruột muốn nghe bao nhiêu, Kim Hằng càng lả lơi, quyến rũ bấy nhiêu - Chiếc áo mỏng dánh của Kim Hằng, cho ông thấy cặp xú cheng màu hồng nhạt, ôm trọn bộ ngực nỏn nường của Kim Hằng. Thỉnh thoảng Hằng tựa sát vào bàn, cố tình cho ông thấy cái căng phồng, cứng cáp của vú gái ì 5. Ông nuốt nước bọt hết mấy lần, rồi nhìn đồng hồ. Thời gian sao mà đi nhanh thế. Mới 9 giờ sáng đây, bây giờ đã 11 giờ thiếu 10 rồi.
Dưới kia, hai bàn chân của Kim Hằng đã táo bạo chỉa thẳng vào giữa háng của ôllg - Ông nhìn xuống - Quả là bàn chân trẻ em thật! Nó xinh xắn, nhỏ xíu với những móng đỏ - Bàn chân của những sân trường đầy phượng đỏ - Bàn chân của
cát mềm trên bờ biển...
Rồi không biết cái gì thúc đẩy. Ông tự động sề cái bàn tọa về phía trước, cố tình cho dương vật chạm vào hai bàn chân Kim Hằng. Cô bé nhìn thằng mắt ông - Hai bàn chân đó mơn trớn, xoa xoa chổ chỏm quần cương cứng. Ông Cảnh sát Trưởng đang vào bẫy sập của Kim Hằng? ! ! Cặp mắt ông nhìn láo liên ngoài cửa chính, ông sợ có ai đó đang theo giõi cuộc trộm tình bất chính của ông với cô gái gọi 15 tuổi.
Có thê thảm chưa? Ông Cảnh sát Trưởng mà phải sợ lại nhân viên, cũng vì hai bàn chân Kim Hằng đang khéo léo "thoa bóp" phần hạ bộ của ông? Ông vờ lớn giọng la Hằng:
- Cô. Sao cô không chịu cung khai luôn mà lại im lặng?
Hằng lẳng lơ, nhõng nhẽo như Điêu Thuyền:
- Tại em sợ... ông cho em đi trung tâm hoàn lương thiếu nhi!
Ở trong đó cả năm, không có đàn ông, em buồn chết đi... em nhớ chết đi! "Ăn" quen, nhịn đâu có quen? Hay là... ông giam em trong căn phòng này đi. ở đây nếu buồn, thì đã có ông bên em, tụi mình... tụi mình...
Ông Cảnh sát Trưởng vờ tằng hắn thật lớn khỏa lấp tiếng của Kim Hằng đang nhõng nhẽo, trong khi hai bàn chân Kim Hằng đang kẹp dương vật cứng ngắt của ngài Cảnh sát Trưởng trong quần. Ông hạ giọng thật nhỏ đủ cho Kim Hằng nghe:
- Toản bú hậu môn của chị Diễm rồi thôi hả? hay... là...
- Dạ đâu có, Hằng lẳng lơ trả lời. Anh ta rút lưỡi ra khỏi lỗ đít chị Diễm là bắt đầu thọc sâu vào cửa mình của Diễm - Đụ bằng lưỡi - Có lúc anh cạp cái mồng đóc của Diễm. Chị chỉ còn la Trời và tên của Toản, chớ không còn biết nói gì
hơn - Cho em hỏi ông một câu: bộ bú như thế sướng hơn đụ hay sao mà họ kéo dài cả nữa tiếng vậy?
- A, cái đó... cô đừng hỏi tôi. Tôi chưa từng biết ba cái vụ đó. Nó dơ dáy, nó súc vật, nó dã man mọi rợ, nó...
- Ông Cảnh sát Trưởngt Ông nói thật hay nói đùa? Bú lồn bú đít mà ông bảo là dơ, là súc vật à?
- Tôi chưa hề làm, mặc dầu đã có gia đình 20 năm rồi.
Trời ơi, Thượng Đế sinh ra cái miệng là để ăn, để uống, để nói những lời hoa mỹ... chớ ai lại đi liếm cái chỗ...
Kim Hằng vờ rút hai bàn chân lại, nghiêm nét mặt:
- Được rồi bây giờ thì ông dùng quyền Cảnh sát Trưởng muốn đày em di đâu cũng được, không muốn ngồi đây phút nào nữa. Chán chết được Cả hai đêm không có đàn ông - Gặp được một người, tưởng họ biết rung động, biết yêu đương biết hòa chung hơi thở - Không dè...
Ông Cảnh sát Trưởng một ìân nữa bối rối, tiếc rẻ, đã nói những điều làm cô bé phật lòng, để hai bàn chân chim kia không còn nâng niu bảo vật của ông nữa. Ông xuống giọng:
- Kim Hằng, phải hiểu giùm ngoài kia bọn thuộc hạ có thể đang theo giõi từng hành doing của tôi. Cho phép tôi thỉnh thoảng nạt nộ, nói nghịch lại vài câu cho có vẻ... Nếu không, chúng nó sẽ nghi? (tằng hắn giọng nói lớn). Rồi sao nữa, cô phải thành thật khai cho rõ ràng, không được che dấu bất cứ chi tiết nào (lại nhỏ giọng em nói đi, sau đó họ làm gì nữa?
Hai bàn chân nghịch ngợm của Hằng lại cho lên ghế ngồi ông Cảnh sát Trưởng, kẹp khúc dương vật mà thoa, mà nắn, rồi tiếp:
- Chị Diễm chịu không nổi, bảo anh Toản đứng thẳng lên, chỉa cặc vào mồm chị. Trời ơi, cặc của ba em, của ông thầy kém toán em đã thấy. Nhưng không của ai có hình thù kỳ dị như cặc của anh Toản. Đã lớn, dài, mà cái đầu của nó như con cá lóc t quặc xuống - Chị Diễm ngậm chật hai khóe miệng, nhắm mắt, cho cặc Toản vào hai phần bên trong miệng, nút ngon, rồi lại đẩy ra.
Toản đứng bặm môi, trân mình - Diễm bú khá lâu - Xong chị đẩy Toản ngồi xuống ghế mây, chổng cặc lên - Chị chàng hãng cho cặc Toản lọt phủm vào lồn, ngồi nhún nhẩy, đụ ngất trời suốt gần một tiếng đồng hồ - Em từng xem ba mẹ, chị Phúc và thầy Hải làm tình. Nhưng chưa bao giờ có cảnh đụ lạ lùng, khiêu gợi, hấp dẫn như bữa đó. Ngón tay em đã phục vụ cho chính em ra cả thảy ba ìân - Nhưng em chỉ ngậm miệng mà tận hưởng - Không quyền la to và muốn nói bậy gì
thì nói như chị Diễm và Toản:
- Nếu ngày nào mình cũng gặp nhau ở đây hoặc phòng em, anh hứa chắc với em là sẽ xa hẳn mẹ em, không còn làm tình lén lút nữa, dù những ngày em phải bận học ở trường. Lồn em bót và đẹp hơn nhìêu Diễm ơi? Họ đụ nhau cả tiếng, nhưng có những lúc ngừng lại lau bớt nước khí, rồi lại bỏ vào đụ tiếp.
Mặt ông Cảnh sát Trưởng đỏ bừng. Cặp mắt nhắm hít lại. Tay ông muốn buông cây bút chì để chụp lấy bàn tay xinh xắn, trắng hồng của Kim Hằng mà hôn một cái cbo thỏa máu thèm sinh lý Trước mặt ông, không còn là một nữ phạm nhân thành niên làm nghề gái gọi nữa. Mà là nàng tiên non đẹp thần sầu, làm cả tứ chi đến tâm cang ông rụng rời, bủn rủn - Ông không thể tin gái 15, con nhà giàu, danh giá, đẹp như thế mà đã biết tình dục tử năm 13 - Quan trọng hơn cả, là Kim Hằng đã dùng nghệ thuật kể chuyện để làm ông Cảnh sát Trưởng trở thành con cửu non, đặt dưới quyền đìêu khiển của em.
Hai ngón bàn chân mặt của Hằng, bằng cách nào không biết, đã kéo được sợi thắt lưng ra khỏi quần ông Cảnh sát Trưởng. Và, cũng hai ngón đó, đã kẹp cái zipper tuột hẳn xuống, rồi nguyên bàn chân nhỏ của Hằng đã xâm nhập vào bên trong...
Trông giáng dấp ông tội tình như một trẻ con. Phần ông sợ có ai vào thình lình. Phần ông sợ Kim Hằng tiến quá xa rồi ông có thể dính mắc vào đìêu mà ông gọi là tội lỗi. Bỗng điện thoại reo. Ông bốc lên, giọng không bình thường:
- Alô - Cảnh sát Trướng Vũ Hào tôi nghe.
- Làm việc gì mà hăng quá đến nỗi quên cả giờ cơm trưa vậy? Anh em đang đợi anh ở nhà hàng Đồng Khánh đây - Nè, bữa nay có ba ba hầm thuốc Bắc nữa nhe.
- Cho tôi xin lỗi, vì phải kết thúc hồ sơ nữ phạm nhân này nội ngày hôm nay. Hả, à... à... cô ta làm nghề gái gọi. Bao nhiêu tuổi hả? Mới có mười lăm, mới chết chớ - Thì đó - Nhỏ quá. Mình đâu có thể gửi qua phòng biện lý được.
Hả? ời, thì lẽ ra công. việc hỏi cung này là của mấy sĩ quan điều tra, hay biên tập viên - Nhưng cô bé... hơi.., cứng đầu, trả lời nhát gừng, không sợ ai hết, nên... tôl mới phả'i bậ.n bịu vầy đây chớ. Đẹp không hả? Không, 'tôi không có ý kiến gì về nhan sắc của bọn thiếu nữ choi choi bây giờ hết... Nó, ui, ui, thôi nhen, để... tôi làm việc... tiếp, úi.. xin lỗi, bữa khác nhen.
Ông Cảnh sát Trưởng phải cúp vội cú phone, vì dưới kia Kim Hằng đã lòn qua dưới bàn, quỳ trên sàn xi măng, móc dương vật của ông ra, biểu diễn màn thổi kèn Tây. Lúc nãy ông "úi, úi" là vì Kim Hằng dùng môi ngậm hẳn đầu cặc của
ông vào mồm, nút nút mấy cái vô cùng nghệ thuật. Như lời ông nói, là dù đã lập gia đình trên 20 năm, ông chưa bao giờ được hướng cảnh "nhơ nhớp", "súc vật" đó?
Ông cắn hai hàm răng lại chịu đựng - Giống hệt hình ảnh một phạm nhân cứng đầu trước những cú đấm đá dã man của người hỏi cung. Ông lấy vội tờ giấy, cầm viết hý hoáy ra cái điều đang làm việc chăm chỉ. Ong đóng kịch để lường gạt chính ông. Chứ nếu thực có ai bước vào thì làm gì không thấy ngay cảnh Kim~àng đang quỳ "thổi" khúc thịt nóng hổi, cương cứng của ông.
Thỉnh thoảng ông nhìn xuống xem rõ cảnh dâm tình bất ngờ mà Hằng đang tặng ông - Gương mặt em bé non quá là non! Một đóa hoa hàm tiếu! Một trái cây còn xanh mướt, nhỏ xíu - Đôi môi em nhỏ quá so vớl khúc gân như đòn chả của ông. Tâm trí ông bối rối. Cái lon Thiếu tá màu bạc gắn trên cổ áo ông đang mang, là kết quả cả một chuỗi dài ngày tháng tận tâm, tận lực với chức vụ, trách nhiệm. Có thể nào vì say mê em bé 15 tuổi này, rồi ông xuống còn Cảnh sát viên, ra chợ Bến Thành, ngậm tu huýt, làm chim bay, cò bay, chỉ đường lưu thông không?
Chức Cảnh sát Trưởng thơm ngon, béo bở này biết bao nhiêu người thèm đến giỏ giải. Thế nhưng, mồm Kim Hằng đang ngậm lút nữa khúc gân rồi. Em đang bắt chước cảnh chị Diễm bú cặc anh tài xế Toản ở nhà xe. Ông Cảnh sát Trướng vál Trời cho đừng có ai gọi điện thoại giữa lúc đó, cho ông tận hưởng cảnh "súc vật, nhơ nhớp" Kim Hằng đang tặng?
Hằng cổi áo, trệ cái xú cheng xuống một chút, dùng đôi ví xinh a8n cà cà đầu cặc của ngài Cảnh sát Trưởng. Rồi em còn chơi ác đưa cặc ông nằm giữa hai đôi vú, thụt tới, thụt lui như đụ. Hai hòn dái ông săn cứng - Quả thật từ thuở bé, ông chưa bao giờ nếm thử mùi tình dục với em bé nhỏ thua tuổi con gái út của ông. Thần tiên, cực lạc không chịu được.
Máy Interphone réo lên, ông bấm hỏit Có gì đó?
Ngoài kia, người sĩ quan phụ tá gọi vào:
- Thưa ông Cảnh sát Trưởng, có vợ chồng ông Thầu Khoán Trương Vĩnh Đạt muốn xin gặp.
- Anh trả lời với họ là tôi đang bận bù đầu với việc hỏi cung cô bé này, và đang làm việc với sĩ quan Phủ Tổng Thống cho vụ an ninh ngày Quốc Khánh sắp tới. Hẹn họ sáng mai nhen - à, quên, có ai muốn gặp cũng trả lời như thế -
Không cần phải gọi vào đây!
Trong khi đó Kim Hằng đã chồm hẳn lên, ngồi lên hai bắp đùi của ông, bá cổ ông, bắt ông hôn lưỡi. Tội nghiệp thầy Thiếu Tá. Ông run hơn bị sốt nước độc lâu ngày. Đẩy Hằng ra thì ông không đủ can đảm. Mà ôm Hằng để hưởng chút tình vụng trộm, ông lại càng không can đảm hơn. Ông ngồi thừ như cây thịt chết dể ngửi mùi hương cô gái trẻ tỏa ra tử da thịt thơm nồng. Thơm tự nhiên chớ không do nước hoa - Tóc tai cũng thơm - Hồn thầy Thiếu Tá bay bỗng chín từng mây xanh.
Dễ sợ nhất, kinh khủng nhất là ông biết khúc dương vật của ông đang tiếp giáp với chòm lông lồn đang ướt nhẹt của Kim Hằng. Cô bé đã tuột xì líp tử bao giờ? Cái váy đầm màu xanh đậm xòe ra che kín hết hạ bộ của cả hai người. Tim Thiếu Tá muốn bay ra khỏi lồng ngực khi cô bé hỏi:
- Anh muốn thử em cho biết một tý không?
- Thử cái gì? Ông hỏi thật bé, vừa đủ Hằng nghe. Không nói năng gì hết, Kim Hằng nhốm người lên, tay lòn xuống, cầm cặc ông Cảnh sát Trưởng, cho vào miệng lồn, rồi Hằng ngồi đè xuống, đè xuống... Khi Hằng bắt đầu "dộng cử"
thì điện thoại lại reo - Đầu giây bên kia là giọng bà xã:
- Anh đó hả? Bữa nay có về ăn cơm không?
- A... Bận lắm mẹ nó ơi. Mới đi họp trong dinh về đây. Tin tình báo cho hay có mấy toán đặc Công của V.C. xâm nhập tử Nhà Bè - Mà ngày Quốc Khánh lại cận kề. Bận dầu tắc, mặt tối luôn - Mẹ nó ăn đi nhen.
- Bận mấy cũng phải ráng ăn ngủ đầy đủ - Chớ bữa nay nghe giọng của anh run run có vẻ khác lắm đó nhen.
- Thì hai đêm rồi anh ngủ có 3 tiếng. Em biết đó
- Đã đành, nhưng mọi ìân, anh nói chuyện đâu có bị "hực hực" dứt quãng nhìêu lần. Làm như anh đang cử tạ hay làm gì nặng nhọc lắm? Phải không?
- À anh đang vừa nói chuyện với em, vừa xếp ba cái hồ sơ còn ứ đọng tử mấy ngày qua...
- Tối về ăn cơm nhen anh? Em chờ à.
- Cái đó nhất định rồi.
- Cả tháng nay hổng có gì cho người ta hết à. Nhớ thấy mồ. Bứa nay mà quên nữa là em thiến, đừng có la à. Hye!
Ông hú hồn, hú vía? Giọng ông trả lời bị đứt quãng là do em bé Kim Hằng dộng cừ hăng quá? Hằng hỏi:
- Bộ cả tháng nay anh không chăn gối gì với bà xã hả?
- à ừm, ừm có chớ, mà con mẻ quên đó chớ?
- Vậy là anh giống ba em à. Sống mà như đã chết? Anh cứ tiếp tục "pháo kích" thưa thớt, hoặc "trả hụi chết" một cách không tận tình, có ngày bà Thiếu Tá sẽ đi hoang, như em đã đi hoang! Bà Thiếu Tá thì có chồng, nên kín đáo hơn - Còn em chưa chồng, phải có handphone, nên bị đời kêu tên em là gái gọi. Bây giờ anh có thấy sự khác biệt giữa Đĩ và Gái Gọi chưa? Em ham làm tình là để thỏa mãn nhục dục - Hoàn toàn không vì tìên? Không phải sống giữa cái không khí và môi trường đầy tình dục ở nhà mà em trở thành dâm dục đâu. Cái này là tật bẩm sinh. Em thèm làm tình suốt ngày. Không phải mới đây, mà đã tử lâu lắm, lâu lắm!!!
Ông Cảnh sát Trưởng không nghe em bé nói gì hết, cứ ừ ử cho qua chuyện, vì Kim Hằng dộng cừ đã tuyệt trần, mà bộ đồ giữa của em còn bót quá, chật cứng, khác trăm phần trăm với lồn mẹ đĩ ở nhà. Để chắc ăn và an toàn, ông ẵm Kim
lIằng đứng dậy, hai người vẫn dính cứng - Ông bước lại khóa trái cánh cửa văn phòng, để không ai vào bất tử được. Kim Hằng sướng quá, nắc liên tục - Cái quần ông Cảnh sát Trưởng tuột xuống đất. Ông cho hai chân ra khỏi ống quần. Thế là cô bé đã hoàn toàn chiến thắng, hoàn toàn làm chủ luôn ông Cảnh sát Trưởng!
Bằng giọng trầm trầm bên tai, Kim Hằng thỏ thẻ:
- Cám ơn anh cho em một buổi sáng mê ly. Từ hôm bị bắt tới nay đã 3 ngày. Em thèm đàn ông còn hơn dân ghìên thèm xì ke. Đụ được anh, em hãnh diện quá. Đụ xong trận này, em có bị anh gửi đi cải tạo ở Trung tâm hoàn lương Thiếu nhi,
em cũng quá vui lòng.
Kim Hằng khôn ngoan nhắc lại câu nói đó của ông trong khi ông hồn phi phách tán vì những cú nắc thần sầu của cô bé. Ông ẵm Hằng như ẵm đứa con nít, mà dương vật ông lại lọt phủm cách dễ dàng vào lồn em bé. Tưởng có phải đổi mối
tình này với cái lon Thiếu Tá của mình, chắc ông cũng không có gì thắc mắc. Sướng kỳ lạ, sướng không tả nổi bằng lời nói. Nếu là phòng tư, có lẽ ngài Thiếu Tá đã la bể nhà rồi. Em bé Hằng hỏi cắc cớ:
- Có khi nào anh trốn bà xã đi ngoại tình như thế này chưa?
- Chưa, ngài Thiếu Tá trả lời ráo hoảnh.
Kim Hằng lấy ngón tay chỉ mạnh lên trán của ông, nói:
- Mặt xạo thì thôi - Em hỏi cho biết, chớ đàn ông, anh nào không xạo với vợ ít nhất là một lần, để ăn của lạ. Như hồi nãy, em đang đụ anh, mà anh dám dối với vợ là đang xếp chồng hồ sơ còn đọng lại tử mấy ngày...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét